- Ngươi không
dám giết ta! Mã Vũ lớn tiếng kêu lên, cũng không biết là muốn chấn nhiếp Chu Hằng, hay là đang tạo lòng tin cho mình.
- Giết chính là loại người ngu ngốc ngươi này! Con lừa đen liếc mắt xem
thường: - Chu tiểu tử! Những kẻ mù mắt vong ân bội nghĩa này để lại
không được, bây giờ ngươi không giết hắn, chỉ cần hắn gặp được trưởng
bối nhà hắn, khẳng định sẽ cầu xin bọn họ xử lý ngươi!
- Ngươi con lừa này coi như không ngu ngốc, xem ra làm không ít loại chuyện này rồi đây! Chu Hằng cười nói.
- Phương Di Dung, Dương Hạnh Hoa, Thái Viễn, các ngươi cứ trơ mắt nhìn
như vậy ư? Tên này là người điên, hắn giết ta rồi, các ngươi cũng đừng
nghĩ còn sống! Mã Vũ cũng không phải đần độn, ít nhất hắn nhìn ra được
sát ý của Chu Hằng vô cùng kiên định!
Bởi vậy, nếu muốn dùng lời nói chấn nhiếp Chu Hằng cũng không thực tế,
chỉ có lôi kéo ba người Phương Di Dung lên chung thuyền, hợp lực bốn
người nhất định có thể chống lại Chu Hằng!
Cùng lắm thì liều mạng ngọc đá cùng nát thôi, ắt hẳn Chu Hằng cũng không dám!
Chỉ là hắn chỉ thích làm theo ý mình, ba người Phương Di Dung hai mặt
nhìn nhau sau đó lại ngay cả ngón tay cũng không có nhúc nhích mảy may
nào.
Bọn họ ngoài cuộc tỉnh táo hắn trong cuộc u mê: thực lực của Chu Hằng
quá cường đại, so với bọn họ đều cao hơn một mảng lớn, cho dù cả bốn
người liên thủ cũng chỉ có đường chịu chết! Hơn nữa, bọn họ cũng không
có giao tình gì quá mặn mà với Mã Vũ, tại sao phải bồi tiếp cùng điên rồ với hắn chứ?
Đem tiền đặt cược đặt trên thân Chu Hằng, có lẽ còn có thể thắng được
một đường hy vọng sống còn, mà liên thủ với Mã Vũ, rốt cuộc cũng chỉ có
thể một đường đen đủi!
Mấy người đều không phải kẻ ngu ngốc, lựa chọn như thế nào đã thấy rõ.
Chu Hằng rung lên tay phải, hắc kiếm đã tế ra, hắn cũng không muốn ở bên cạnh luôn có một người chỉ muốn hại hắn. Về phần phản ứng của Mã gia?
Quản tới cái rắm gì! Hắn đi vào đây vốn chính là cướp đoạt Thất Tinh
Quả... vốn chính là phải đắc tội với người... vốn chính là liều mạng với người!
Mã gia, cứ tùy tiện đi, hắn cũng không phải cường đạo tinh hải, cần gì phải cố kỵ!
- Ngươi... ngươi... ngươi đừng tới đây! Mã Vũ mặc dù là Thăng Hoa Đế,
mặc dù là mang chiêu bài ác danh cường đạo tinh hải, nhưng ba đời phú
quý, thực ra hắn chỉ là cậu ấm trong nhà, đâu có trải qua cái gì mưa gió chông gai?
Cái chết ở ngay trước mắt, đương nhiên hắn khiếp sợ!
Ba người Phương Di Dung đều im thin thít không nói. Hiện tại nhất định
bọn họ phải kiên định lập trường, miễn cho hết thảy đều bị Chu Hằng giết chết!
- Ngươi dám! Ngươi dám! Trưởng bối Mã gia ta nhất định sẽ giết ngươi!
Nhất định sẽ! Mã Vũ đột nhiên kêu gào như mắc bệnh tâm thần, sau đó nhảy lên một cái, hắn liều mạng! "Thình thịch thình thịch thình thịch thình
thịch thình thịch..." 11 pháp tướng đồng loạt vỡ nát, hóa thành ức vạn
hạt sáng ào ào chui vào trong cơ thể hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, khí tức của hắn bắt đầu điên cuồng tăng lên!
Thăng Hoa Đế 11 tướng tự bạo toàn bộ pháp tướng, trong khoảng thời gian
ngắn tăng lên chiến lực tuyệt đối có thể sánh với Thăng Hoa Đế 18 tướng, thậm chí 19 tướng, nếu không có hàng rào của Sáng Thế Cảnh quá mức chắc chắn, thậm chí hắn có thể có được lực lượng của Sáng Thế Vương!
- Nếu muốn ta chết, ta kéo theo toàn bộ các ngươi đệm lưng!
Mã Vũ dù sao cũng là thiên chi kiêu tử của Mã gia, sau khi bị bức đến
tuyệt lộ ngược lại hắn phát ra hung tính cùng cực. Hắn hung tợn nhìn Chu Hằng và ba người Phương Di Dung... hiển nhiên hắn đã căm hận toàn bộ
bốn người này.
Nằm cũng trúng đạn mà!
Ba người Phương Di Dung thật muốn rơi lệ đầy mặt, bọn họ thật ra cũng
đâu có làm gì, như thế nào cứ như vậy bị người căm hận chứ?
- Đi chết đi! Mã Vũ cấp tốc ra tay, tự bạo pháp tướng mang lại lực lượng tăng lên, thời gian cũng không lâu, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài nửa
tiếng. Bởi vậy hắn nhất thiết phải tốc chiến tốc thắng! Nếu không thể
trong vòng hai mươi phút xử lý Chu Hằng bọn họ, như vậy hắn sẽ lập tức
chạy trốn, tuy rằng từ đó tu vi sẽ ngã xuống Nhật Diệu Đế, nhưng chỉ cần người không chết, tu vi vẫn có thể luyện trở lại!
Tốt nhất, là ép cho bốn người này cũng đều tự bạo pháp tướng, lưỡng bại
câu thương là tốt nhất! Làm hại hắn sụt giảm tu vi, ai cũng đừng nghĩ
sống tốt!
- Ngươi nghĩ quá nhiều rồi! Chu Hằng vung ra tay trái, ánh sáng vàng chớp lóe, Ngũ Hành Phù Văn tràn ra.
"Ầm!" Hắn tung một quyền đánh vào ngực Mã Vũ, lập tức một luồng sáng vàng xuyên thấu qua ngực Mã Vũ bắn ra sau!
Mã Vũ lảo đảo lui về phía sau, hắn không tin cúi đầu nhìn xuống, vừa
thấy lồng ngực của mình rõ ràng nhiều thêm một cái lỗ thủng trống hoác,
vốn là bộ vị trái tim đã trống rỗng!
Cho dù là Thăng Hoa Đế có sinh mệnh lực ngoan cường, nhưng dù sao trái
tim cũng là điểm yếu hại, lần này Mã Vũ bị thương nặng rồi, chỉ cảm thấy lực lượng toàn thân bị một quyền kinh khủng đến mức có thể xé trời kia
trong nháy mắt xói mòn sạch sẽ!
Hắn mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Chu Hằng, nhưng đập vào mi mắt lại là
một luồng kiếm quang vô cùng u ám, sau đó hắn mất đi hết thảy tri giác.
Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, trên mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, cũng
không có liếc mắt nhìn ba người Phương Di Dung một cái, nắm lên con lừa
đen đi nhanh về hướng cột sáng cách hắn gần nhất.
Ba người Phương Di Dung đều hai mặt nhìn nhau hồi lâu, rồi bất đắc dĩ
thở dài, lần lượt thi triển thân pháp đuổi theo hướng Chu Hằng.
Nơi này nguy hiểm vạn phần, đi theo cường giả Chu Hằng này mới có đường sống lớn hơn.
Trận pháp này to lớn vượt qua xa hòn đảo trước đó, có thể là tương tự
với không gian loại khác của một Tiên Cư, nếu không chỉ tùy tiện đi vài
bước về bất cứ hướng nào là có thể tới ranh giới đầu cuối rồi.
Trước đó phát hiện bộ xương Kỳ Lân chắc cũng là kẻ xui xẻo ở thời kỳ viễn cổ bị vây khốn trong trận pháp này chăng!
Đại trận này hẳn là do hai con Ly Vẫn kia phát hiện, thậm chí, có thể
truy lên tới tổ tông mười mấy đời của chúng. Chúng nó luôn luôn phun ra
khói độc, một mặt là để gia cố phòng ngự; mặt khác cũng là vì che giấu
tồn tại của đại trận chăng?
Nếu không dù Chu Hằng không có khả năng nhìn ra đầu mối gì, nhưng cường giả cấp bậc Minh Tiên sao cũng mờ mịt không biết chứ?
Nhưng bây giờ có khói độc bao phủ đầy trời, đương nhiên có thể che giấu tất cả dấu vết!
Chu Hằng vừa đi vừa thầm nghĩ, tuy nhiên trận pháp này thật sự là lớn
đến thái quá! Tuy rằng hắn đi tới là cột sáng cách hắn gần nhất nhưng
trọn một ngày sau, hắn vẫn còn chưa đi tới đích, còn cách rất xa.
- Bếp lò!
Có đề nghị gì không?
Chu Hằng ngầm hỏi Hỏa Thần Lô trong đan điền.
- Đừng hỏi, chết rồi? Hỏa Thần Lô thực muốn đánh đòn, nói.
- Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta không còn phù văn trên trán thì không trị được ngươi sao? Chu Hằng cười nói.
- ... Tiểu tử ngươi đoán đúng rồi! 10 cây cột sáng này chính là chỗ mắt
trận, nhưng nếu ngươi muốn đánh vỡ mắt trận cũng không dễ dàng, trừ phi
gọi ra đại ma nữ số 2 kia! Hỏa Thần Lô cũng không dám chọc giận Chu
Hằng, dù sao hai đại ma nữ đứng phía sau tên này, người nào người nấy
đều có thể trị cho nó dễ bảo.
"Vô nghĩa! Có thể gọi ra đã sớm gọi ra rồi!" Chu Hằng nhếch miệng mắng
thầm: Tiên Cư bị lực lượng của đại trận giam cầm, căn bản không vào
được, hơn nữa hắn cũng đã thử công kích Tiên Cư một lần, nhưng lực lượng quá nhỏ thì bị lực lượng của trận pháp hóa giải, còn lớn thì... hắn
không dám.
Bởi vì vạn nhất làm không tốt để Hồng Nguyệt đi vào không gian hư vô này, vậy thì càng thêm không xong!
Ma nữ này mà vô tình ra tay, e là toàn bộ Tiên giới sẽ một lần nữa bị phá hủy mất!
Hắn và con lừa đen đi ở phía trước, ba người Phương Di Dung đi theo ở
phía sau, song phương đều không ai nói gì. Lại qua một ngày sau, cuối
cùng còn cách cột sáng thứ nhất không xa!
Khi gần đến nơi này, ngược lại Chu Hằng không có vội vã đi tới trước,
hắn dừng bước lại, nói: - Ba vị! Chúng ta chia tay ở đây! Không cần đi
theo ta nữa, nếu không ta không cẩn thận một chút làm thịt các vị thì
không hay lắm! Hắn nói xong, cười dài một tiếng, thân hình lướt đi, phút chốc đi xa.
Ba người Phương Di Dung lại hai mặt nhìn nhau, đương nhiên sau đó không
dám đi theo Chu Hằng, mà chạy tới hướng cây cột sáng gần đó.
Không bao lâu, bọn họ liền đi tới dưới cột sáng, lập tức có hai bóng
người lướt tới, phát ra khí tức đều là vượt qua Sáng Thế Cảnh.
- Lão tổ! Thái Viễn đầu tiên kích động kêu lên, hai ngày nay hắn luôn
luôn lo lắng đề phòng, vừa phải phòng bị quái vật trong đại trận này sẽ
xuất hiện bất cứ lúc nào; vừa phải lo lắng Chu Hằng có thể trở mặt ra
tay hay không, làm cho thần kinh của hắn khẩn trương cao độ, cho đến lúc này nhìn thấy lão tổ gia tộc, hắn mới thực sự yên lòng.
- Thái Viễn! Không có việc gì là tốt rồi! Lão tổ Thái gia cũng thở phào
nhẹ nhõm. Đây chính là tộc nhân kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của gia
tộc bọn họ.
- Mã Vũ nhà ta đâu? Lão nhân kia đồng dạng để lộ khí thế bá đạo, hỏi: - Như thế nào chỉ có mấy người các ngươi?
Phía dưới cột sáng này cũng chỉ có hai thế lực cường đạo tinh hải, vừa khéo là trừ Thái gia ra, một thế lực kia lại là Mã gia.
Ba người Phương Di Dung nhất thời lộ ra vẻ mặt mất tự nhiên.
- Mã Vũ đâu? Nói mau! Lão tổ Mã gia lớn tiếng quát. Mã Vũ cũng là thiên
phú kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ của Mã gia bọn họ, chỉ là trước đây
luôn ở trong gia tộc tu luyện, kinh nghiệm thật sự quá ít, lúc này mới
mang hắn ra ngoài đi lịch lãm một chút.
- Mã huynh hãy an tâm một chút chớ nóng vội! Lão tổ Thái gia nói. "Cái
gọi là đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ nhân", Thái Viễn ngay cả lão đều
không nỡ nói nặng lời, dĩ nhiên càng không muốn hắn bị người ngoài quát
tháo.
- Mã Vũ đã chết rồi! Thái Viễn hơi suy nghĩ một chút, sau đó quyết định nói ra sự thật.
- Đã chết? Vì sao vậy? Ngươi đừng nói bậy! Lão tổ Mã gia giận dữ quát
to, vươn tay định chụp cổ Thái Viễn, lại bị lão tổ Thái gia chụp ra một
chưởng, bức phải thu tay về. Nhưng nơi này cũng không chỉ một mình Thái
Viễn, lão lập tức quét mắt nhìn về phía hai nàng Phương Di Dung.
- Mã Vũ thực đã chết rồi! Đến nước này, đương nhiên hai nàng Phương Di
Dung sẽ không giấu giếm gì cho Chu Hằng nữa, liền vội vàng kể lại chuyện Chu Hằng đánh chết Mã Vũ. Nhưng ba người bọn họ hiển nhiên đã thống
nhất cách nói, phủi sạch liên quan với chính mình, chút tài ăn nói đó
bọn họ vẫn phải có.
- Chu Hằng! Lão tổ Mã gia ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng phẫn nộ: - Tiểu bối nhát gan! Mau ra đây cho lão phu! Đi ra! Đi ra!
Khắp nơi chỉ có tiếng vọng truyền lại.
Ba người Phương Di Dung đều thầm nghĩ trong lòng: "Ngươi là một Minh
Tiên mà đòi khiêu chiến Thăng Hoa Đế, người ta mà xuất hiện mới là lạ!
Hắn cũng không ngốc!"
- Mã huynh! Trước xin bớt giận! Đừng quên chúng ta còn bị vây ở trong
này, nếu không nghĩ biện pháp phá giải trận pháp, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này, đến lúc đó thù oán gì đều xem như xong! Lão tổ Thái gia khuyên nhủ.
- Cái gì? Lão tổ! Ngay cả các ngài cũng không có cách phá giải trận pháp này sao? Thái Viễn lập tức hoảng sợ la lên. Ở trong lòng của hắn, lão
tổ tuyệt đối là không gì làm không được, làm sao lại nói ra những lời
này.
Hai nàng Phương Di Dung mặc dù không có nói ra, nhưng trong mắt các nàng cũng toát ra ý giống như vậy: Minh Tiên đều không phá giải được đại
trận này sao?
Làm sao có thể!
Lão tổ Mã gia hít vào một hơi thật sâu, cố trấn áp xuống phẫn nộ, giết
chính là Thăng Hoa Đế chỉ là chuyện trở bàn tay, bị lão gặp được là có
thể tuyên bố Chu Hằng tử vong! Nhưng nếu không thể phá giải được đại
trận này, vậy chính lão cũng phải bỏ mạng!
Lão cũng không có mảy may cơ hội sống sót a!
- Thái huynh! Chúng ta tiếp tục đi! Lão liền nói với lão tổ Thái gia.