Cám ơn nhắc nhở, ta ghi nhớ! Chu Hằng gật đầu.
- Ngươi vẫn không định rời đi, có phải không? Vương U Nguyệt bất lực nói.
Chu Hằng cười ha ha, không đáp, nhưng là thầm chấp nhận.
Hắn phải xuống phàm giới đón cha mẹ bạn bè lên Tiên giới, sau đó trực tiếp phi thăng Minh giới, một bước lên trời, không có kẻ nào ngăn cản được hắn! Bằng không, không lâu sau hắn còn phi thăng Minh giới, vậy còn phải từ Minh giới đi xuống?
Quá khó khăn!
Cho nên, trong thời gian này hắn không có khả năng rời 49 Tiên Thành. Về phần đại năng Long tộc... đến thì đến, hắn toàn lực đón là được!
- Chu Hằng, tại sao ngươi không chịu nghe lời người khác chứ? Vương U Nguyệt khổ sở khuyên bảo, nếu như có thể, nàng thật muốn một chưởng đập chết Chu Hằng, đỡ cho rắc rối!
Nhưng nếu nàng thật sự làm được, làm sao còn phải lo lắng đại năng Long tộc hạ giới gây ra phá hoại chứ?
Chu Hằng chỉ mỉm cười nhìn đối phương, thật sự không có hứng thú nói nhảm với nàng nữa.
- Chu Hằng.... Ngay lúc này, bỗng nghe tiếng yêu kiều hô to, vô cùng quen thuộc.
Một đoàn nương tử quân xinh đẹp như hoa từ ngoài cửa tràn vào, oanh oanh yến yến, hương thơm mê người, không phải chúng nữ ái thê Lâm Phức Hương, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lưu thủ ở Bắc Tị Thành hay sao?
- Các.... các nàng làm sao đến đây? Chu Hằng đầu tiên là vui vẻ, sau đó là cả kính
- Hoặc Thiên tỷ tỷ nói ngươi đã trở lại nhưng ngươi lại không chịu về nhà, chúng ta liền đến tìm ngươi! Lâm Phức Hương cướp lời nói, 5 năm trôi qua, nàng vẫn hồn nhiên như xưa.
- Nàng cũng tới đây? Chu Hằng đột nhiên có cảm giác kinh hồn vỡ mật.
- Đương nhiên đến rồi! Sao vậy, phu quân ngươi làm chuyện đuối lý gì, không dám gặp Hoặc Thiên tỷ tỷ sao? Chúng nữ đều cười nói, các nàng tự nhiên biết tâm tư của phu quân nhà mình đối với Hoặc Thiên, lời này rõ ràng là đang đùa giỡn hắn.
Chuyện đuối lý không có làm, nhưng mà sợ đánh lên đó, hai đại thiên nữ tuyệt đại này đánh nhau, vậy sẽ hại cá trong chậu!
Nhưng nếu người đã đến, trời phải mưa, gái phải lấy chồng, mặc kệ nó!
Chu Hằng dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao hắn có lo lắng hơn nữa cũng vô dụng, hắn một tay bế lấy Ứng Mộng Phạm sà vào lòng mình, tung xoay mấy vòng, cười nói: - Chà, hình như nàng nặng thêm một chút!
- Ngươi mới nặng! Ứng Mộng Phạm liếc xéo quyến rũ, nữ nhân nào cũng sẽ không thừa nhận là mình mập ra.
Chu Hằng cười ha ha, ôm Ứng Mộng Phạm ra ngoài phòng, chỉ thấy Hoặc Thiên đang ngồi ở bờ hồ nhỏ trong sân, hai chân đang nhàm chán đá nước, tóc đen như mun, trải dài như thác, xinh đẹp đến không thể hình dung.
Hắn không khỏi ngừng bước, đặt Ứng Mộng Phạm xuống, trong lòng dâng lên cảm giác bình yên thoải mái không thể hình dung.
Nữ nhân này là người hắn yêu, người duy nhất yêu thích phát ra từ sâu trong lòng, bất cứ ai cũng không thay thế được!
- Chu Hằng... Vương U Nguyệt tức giận đuổi theo đi ra, tên khốn này dám bỏ mặc nàng không để ý? Nên biết nàng là Tinh Thần Vương, nếu không có đại đạo Tiên giới áp chế, nàng muốn trấn chết Chu Hằng cũng không khác gì giết một còn kiến!
Nhưng khi nàng đuổi ra tới ngoài phòng, nhìn thấy Hoặc Thiên, không khỏi trợn mắt há mồm, tiếp đó không nói được một câu nào.
Trên đời này, lại có nữ nhân xinh đẹp như vậy!
Tâm thần của nàng đều choáng ngợp!
Hoặc Thiên đẹp, thông sát không phân biệt nam nữ già trẻ!
Hoặc Thiên chậm rãi quay lại, lướt qua Chu Hằng, lập tức thu ánh mắt về. Nhưng chỉ chớp mắt sau, nàng lại đặt ánh mắt lên người Chu Hằng, nói: - Trên người ngươi, có thứ gì làm ta chán ghét!
Chu Hằng lập tức cả kinh, lấy ra Tiên Cư, nói: - Là ở trong này?
Hoặc Thiên lộ ra vẻ chán ghét rõ ràng, gật đầu nói: - Đúng thế, ta có thể cảm ứng được, trong này có thứ hoặc là người, làm ta vô cùng chán ghét, thậm chí... nổi giận!
Quả nhiên, thiên nữ tuyệt thế đúng là lợi hại, cách Tiên Cư cũng có phản ứng! Điều này cũng bình thường, không phải nàng ở Bắc Tị Thành liền cảm ứng được Chu Hằng hay sao? Đối với tồn tại hoàn toàn nắm giữ đại đạo thiên địa, lẽ thường nào còn áp dụng được lên người nàng?
Chu Hằng vội vàng nói: - Nàng có nhớ, một người tên là Hồng Nguyệt?
- Hồng, Nguyệt? Hoặc Thiên thì thào, sắc mặt đầu tiên là mờ mịt, sau đó là giận dữ. Vù vù vù, không khí xung quanh bắt đầu xoay chuyển, hình thành lốc xoáy lan tỏa. Ầm! Thiên địa biến sắc, sấm vang chớp giật!
Cái gì!
Trong tiếng sấm ầm ầm, Vương U Nguyệt cuối cùng giật mình tỉnh lại, lúc này không còn kinh diễm, mà là sợ hãi không thể nói hết!
Tâm tình dao động lại dẫn động thiên địa biến sắc, đây là thực lực khủng bố cỡ nào?
Ngay cả lão tổ Vương gia có thể làm được thế này? Tuyệt đối không được!
Trời ạ! Tiên giới này là sao vậy, đầu tiên là xuất hiện một yêu nghiệt như Chu Hằng, hiện tại lại thêm một đại năng khủng bố gấp trăm lần lão tổ gia tộc! Khó trách Chu Hằng có dũng khí như thế, có vị đại năng này làm chỗ dựa, dù cho đại năng Long tộc đến đây cũng phải nể mặt!
Có thể phải là Long tổ đi ra mới trấn áp được nàng ta?
Giới hạn bởi trình tự, Vương U Nguyệt căn bản không biết thực lực của Hoặc Thiên có thể sánh với đại năng tầng thứ nào ở Minh giới, nhưng Long tổ chính là tồn tại hùng mạnh nhất Long tộc, là chí cường giả đứng ở đỉnh cao nhất Minh giới, tin rằng nữ nhân xinh đẹp đến không tưởng này có thể không địch nổi cưởng giả như vậy!
Quả nhiên, là tử thù mà, tử thù mà!
Chu Hằng thì thầm, hắn cả vạn lần không muốn Hoặc Thiên đối mặt với Hồng Nguyệt, nhưng Hoặc Thiên bất ngờ đến đây, hắn nhất định phải nhắc nhở đối phương trước, miễn cho Hồng Nguyệt đột nhiên chạy ra, vậy thì càng thêm hỏng bét.
Oong!
Ngay lúc này, một đạo uy áp không thể hình dung tràn lan, vô cùng khủng bố!
Đó là ai vậy!
Chu Hằng cảm ứng thử, tuy rằng khí tức này vô cùng xa lạ, nhưng hắn cảm ứng được thứ quen thuộc ở trong đó - long uy!
Người tới, đương nhiên thuộc về Long tộc!
Ngẫm lại Vương U Nguyệt vừa nhắc nhở lúc nãy, người đến nhất định là đại năng Long tộc!
Thật nhanh!
Dù là lúc
trước hắn chịu nghe lời Vương U Nguyệt nói mà rời đi, chỉ có chút thời gian như vậy cũng không đủ cho hắn rời khỏi 49 Tiên Thành!
Một đoàn hư ảnh Thanh Long đột nhiên ngay lúc đó vụt lên ở giữa Tuyệt Tiên Thành, như trụ che trời, thân dài hàng tỷ trượng, uy nghiêm, tôn quý, chí cao vô thượng!
- Tội nhân giết con cháu Long tộc ta ở đâu? Hư ảnh Thanh Long kia lên tiếng.
Nó thật sự quá mạnh mẽ, một lời nói ra, thiên địa rung động, như không chịu nổi uy thế của nó mà sụp xuống!
Toàn bộ 49 Tiên Thành đều cảm ứng được, mọi người đều quỳ xuống, loại khí tức tối cao này vượt qua cực hạn Tiên giới, làm cho đáy lòng mỗi người dâng lên ý thần phục, chỉ còn muốn thành kính quỳ bái.
Ngay cả 5 đại Long Hoàng, chúng nữ Ứng Mộng Phạm cũng sắc mặt trắng bệch, không khỏi quỳ gối cúi mình, muốn quỳ xuống!
Chu Hằng hừ một tiếng, tay phải quét qua, thu chúng nữ cùng con lừa vào trong Tiên Cư, bản thân hắn có hắc kiếm chống đỡ, có thể mặc kệ tất cả uy áp.
Ở đây có thể không quỳ, cũng chỉ có Chu Hằng, Hoặc Thiên cùng Vương U Nguyệt.
Tuy nhiên, sắc mặt của ba người lại hoàn toàn khác.
Vương U Nguyệt là miễn cưỡng chống đỡ, sắc mặt đã trắng bệch, mồ hôi tuôn ra không ngớt. Còn Chu Hằng lại nghiêm mặt, dù có hắc kiếm hóa giải uy áp, nhưng dù sao vẫn có chút áp lực.
Cũng chỉ có Hoặc Thiên không hề để ý, nàng như tiên tử ngoài trời, không dính trần tục.
Sắc mặt nàng chăm chú, đang suy nghĩ cái tên Hồng Nguyệt, căn bản mặc kệ xung quanh.
- Ba người các ngươi, vì sao không quỳ đón bổn tọa? Thanh Long trên bầu trời nhìn về phía ba người Chu Hằng, giọng nói già nua, ầm ầm ầmnhư thiên địa sơ khai nổ vang.
Bịch!
Cuối cùng Vương U Nguyệt không thể chống đỡ, hai chân nhũn ra quỳ xuống, nói: - Vương gia Chung Nam tinh vực, U Nguyệt, bái kiến Chí Tôn Long tộc!
- Vương gia Chung Nam tinh vực? Lão Thanh Long kia hừ khẽ, nói: - Thôi, nể tình Vương gia, tha cho ngươi tội bất kính, đứng lên đi!
- Tạ ơn Chí Tôn! Vương U Nguyệt lại lạy một cái, thế mới đứng lên, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, dễ thấy nàng không còn bị khí thế c đối phương áp chế. Còn đến lúc này, nàng mới rảnh mà nhìn Chu Hằng cùng Hoặc Thiên.
Sau đó nàng bị dọa nhảy dựng!
Sao lại thế này, làm sao hai người này thản nhiên như thế, như là không bị ảnh hưởng gì?
Vì sao! Vì sao! Vì sao!
Một người chỉ là Minh Tiên, một người khác càng thảm hơn, chỉ vẻn vẹn là Nguyệt Minh Vương, dựa vào cái gì có thể chống được uy áp của đại năng Long tộc?
- Hai người các ngươi, dám bất kính với bổn tọa? Lão Thanh Long kia chuyển chú ý vào người Chu Hằng cùng Hoặc Thiên, tiếng nói ầm ầm, như có thể chấn điếc tai người.
- Bất kính thì sao? Chu Hằng cười ha hả, chỉ thẳng Thanh Long kia. - Có dám xuống đây, tiểu gia ăn ngươi!
Ăn... Ăn?
Vương U Nguyệt lập tức hỗn loạn muốn điên, tên này điên rồi, dám nói lời như thế! Là ngại chết không đủ nhanh hay sao?
Thanh Long trên trời cũng không ngờ Chu Hằng lại nói ra lời này, nhất thời khựng lại, sau đó khí thế tuôn trào, hình thành cơn sóng, gào thét uốn lượn trên trời.
- Tiểu bối vô tri! Lão Thanh Long kia hừ khẽ, vuốt rồng khẽ vỗ, một cỗ kình phong khủng bố đã ập tới.
Ầm!
Chu Hằng mở ra Ngũ Hành Phù Văn nghênh đón, một mảnh hào quang vàng lóe lên, hắn bị mạnh mẽ đánh lui trăm trượng, nghiền thành một đường thật sâu trên mặt đất. Nhưng một chiêu này, cuối cùng bị hắn hóa giải.
- Nắm giữ Thiên Kinh một giới? Lão Thanh Long kia khẽ kinh ngạc. - Khó trách ngông cuồng, nhưng mà, ngươi chỉ là hiểu một chút quy tắc, làm sao chống lại bổn tọa?
- Chính là ngươi, giết con cháu Long tộc ta?
Chu Hằng phủi áo, lão Long này không thể so sánh với Long Đế,trên lực lượng hai người này không có gì khác biệt, đều bị áp chế xuống 99 đạo thần tướng, nhưng đối phương lại có thể vận chuyển pháp tắc, chỉ là một chiêu tùy ý cũng đánh cho hắn suýt hộc máu!
Hắn đánh chết Long Đế là ở trước mặt mọi người Tuyệt Tiên Thành, cũng không có gì mà chối cãi, hắn dứt khoát sảng khoái nói: - Đúng vậy, chính là ta chém!
- Vậy ngươi chết đi! Lão Thanh Long kia lại vung vuốt lên, ánh sáng xanh lóe lên, hình thành phù văn phức tạp, trấn xuống Chu Hằng!
Xuất hiện rồi!
Chu Hằng nghiêm mặt, cuối cùng hắn cũng lần đầu giao chiến với tồn tại nắm giữ pháp tắc, đây là điều hắn chưa từng trải qua.
Phù văn màu xanh rơi xuống!
Oong!
Đạo phù văn này đánh xuống cách đầu Chu Hằng ba xích liền không thể rơi xuống chút nào nữa, Hoặc Thiên đứng ở trước người Chu Hằng, lạnh lùng nhìn bầu trời, uy thế khôn cùng lưu chuyển, bày ra phong thái thiên nữ tuyệt thế!
----------oOo----------