Triệu gia? Triệu gia nào? Người qua đường A hỏi lại.
- Triệu gia Triệu Đoạt Thiên! Chu Hằng nói, hắn tin tưởng vị cửu cửu này thiên phú ngạo nhân, tuy rằng không thể so sánh với Vạn Cổ Đại Đế nhưng lúc trước hắn để lại lượng lớn tài nguyên tu luyện, thời gian năm năm đủ để Triệu Đoạt Thiên thoát thai hoán cốt, tinh tiến như bay!
- Ồ, hóa ra ngươi nói là cửu cửu của Hủy Diệt Vương à! Người qua đường A lộ ra vẻ bừng tình.
Hủy Diệt Vương? Hắn sao?
Dương Lan Hinh lập tức tò mò hỏi: - Hủy Diệt Vương mà ngươi nói, có phải là Chu Hằng kia?
- Đương nhiên rồi! Người qua đường A nhìn Dương Lan Hinh một cái, lập tức đỏ mặt tới mang tai. Nữ nhân này thật sự quá đẹp quá hấp dẫn, khiến người hoàn toàn không tự chủ được: - Chính là tên này đem cường giả đỉnh cao của Long Hà đại lục chúng ta giết toàn bộ, hiện tại từ tinh cầu khác tới thật nhiều Sáng Thế Đế, Chuẩn Tiên, đem Long Hà đại lục chúng ta đều biến thành địa bàn của bọn họ!
Chu Hằng nhướng mày, hắn quét sạch cường giả đỉnh cao của Long Hà đại lục, vì đám người Triệu Đoạt Thiên, Sí Diễm Yêu Tôn dọn sạch chướng ngại, lại quên còn có cường giả từ tinh cầu khác sẽ vượt giới mà đến!
- Bọn họ vì sao muốn tới? Hắn hỏi. Tuy nhiên hỏi thì hỏi, hắn cũng không trông cậy người qua đường A này có tư cách biết.
- Bọn họ nói muốn cùng Hủy Diệt Vương kia luận bàn một chút! Người qua đường A này rồi lại nói ra một lý do.
Luận bàn thế nào, hắn đều đã phi thăng Tiên giới, bọn họ cùng không khí luận bàn sao?
Chu Hằng ngón trỏ khẽ bấm. Những người từ ngoài đến kia khả năng là muốn tìm đến bí mật cường đại của hắn, dù sao trận chiến cuối cùng của hắn ở Long Hà đại lục nhưng là bẫy chết cơ bản tất cả Chuẩn Tiên và Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh!
Ai không muốn biết bí mật sau lưng sự cường đại của hắn?
Nói như thế, cuộc sống của Triệu Đoạt Thiên tuyệt đối không dễ chịu!
Hắn nói: - Vậy Triệu gia thế nào rồi? Vừa rồi lệch đề tài, hắn quan tâm nhất vẫn là cha mẹ ở đâu.
- Bị người hủy rồi! Người qua đường A nói.
- Cái gì! Chu Hằng biểu tình rét lạnh, khí thế đáng sợ lập tức thổi quét đầy trời, lực lượng của hắn tuy rằng áp chế đến trình độ Chuẩn Tiên ba kiếp, nhưng phù văn Ngũ Hành hắn nắm giữ lại sẽ không bởi vì đi tới Phàm giới mà rơi cấp bậc, bám vào trong khí thế của hắn đủ để trong nháy mắt chấn nát cả tinh cầu này!
Người qua đường A lập tức "phịch" một tiếng ngã quỵ xuống đất, lạnh run cầm cập. Phàm nhân một giới lại làm sao có thể chống đỡ khí thế như vậy?
- Phu quân, trước đừng gấp, bố mẹ chắc chắn sẽ không có chuyện!
- Trước hỏi rõ tình huống rồi tính!
Các nàng vội vàng khuyên, đợi sau khi Chu Hằng thu hồi khí thế, liền do các nàng phụ trách hỏi, tránh cho Chu Hằng gấp lên lại mất khống chế.
Triệu Đoạt Thiên thật là yêu nghiệt!
Dựa vào tài nguyên Chu Hằng để lại, hắn trong vòng năm năm xông hẳn lên Hóa Thần Cảnh, nhưng trên Hóa Thần Cảnh còn có Chuẩn Tiên. Hơn 3 tháng trước, vài tên Chuẩn Tiên một kiếp rốt cuộc xé rách da mặt, ngang nhiên áp bức Triệu Đoạt Thiên giao ra bí mật cường đại của Chu Hằng.
Song phương đại chiến, Triệu Đoạt Thiên không địch lại, Triệu gia cũng bởi vậy bị phá hủy, người còn lại tứ tán, không biết tung tích.
- Thật to gan! Chu Hằng trong mắt ánh sao bắn ra bốn phía, có xúc động muốn giết người.
Lúc trước đám người đó một mực nhẫn nhịn là bởi vì cố kỵ Chu Hằng đã thành tiên. Nhưng trên thực tế, phi thăng Tiên giới thì lại thế nào, có mấy người còn có thể xuống dưới? Bởi vậy liền có người bí quá hóa liều, vươn độc thủ hướng Triệu gia!
Trước không vội đi tìm những người đó báo thù, việc gấp trước mắt là tìm được tung tích của đám người Triệu Đoạt Thiên và cha mẹ.
Tốt nhất bọn họ đều không sao, nếu không...!!!
Chu Hằng rạch ngón tay, nặn ra một giọt máu tươi để suy tính tung tích của người thân. Hắn nhắm mắt lại, nhưng chỉ vẻn vẹn chớp mắt sau liền mở mắt ra nói: - Đi!
Mọi người xuất phát, bọn họ mỗi người đều là tiên nhân, cho dù thực lực bị áp chế cũng có lực lượng của Chuẩn Tiên ba kiếp. Một đường trèo đèo vượt núi như đất bằng, cũng không cần ngồi truyền tống trận gì, bởi vì bọn họ chưa quen thuộc nơi này. Sau nửa ngày ngắn ngủi, bọn họ liền đi tới một hẻm núi.
Nhìn như không hề sức sống, nhưng đây là bởi vì có trận pháp phòng ngự, mà ở trước mặt của đám người Chu Hằng trận pháp này tự nhiên là thùng rỗng kêu to.
Chu Hằng thân nhìn nhoáng một cái đã tiến vào hẻm núi, cảnh vật bốn chung quanh như gợn nước nhộn nhạo, hiện ra một thôn làng ít nhất mấy trăm người. Có khói bếp bay lên, có trẻ nhỏ chơi đùa, nhưng cả bầu không khí lại lộ ra vẻ khẩn trương.
Hắn vừa đột ngột hiện thân lập tức đưa tới tiếng kinh hô của rất nhiều người.
- Chu Hằng!
- Là Chu Hằng!
- Hằng thiếu đã trở lại!
Nhưng rất nhiều, rất nhiều người nhận ra hắn, lập tức nổ lên tiếng hoan hô. Triệu gia đoạn thời gian gần nhất nhưng là chịu đủ đau khổ, mà theo Chu Hằng trở về, nghĩa là khổ tận cam lai!
Chu Hằng mỉm cười gật đầu, sau đó lớn tiếng nói: - Cha! Mẹ! Hài nhi đã trở lại!
- Hằng nhi! Phụ thân Chu Định Hải, mẫu thân Triệu Khả Hân từ trong một gian nhà tranh vọt ra, phân biệt tóm lấy một cánh tay Chu Hằng. Triệu Khả Hân đã khóc lên, không ngừng hỏi Chu Hằng qua có tốt không, có chịu khổ gì hay không.
- Hài nhi qua rất tốt, lần này trở về là muốn đem cha, mẹ và mọi người cùng nhau đón lên Tiên giới! Chu Hằng nói.
- Các nàng... Triệu Khả Hân nhìn đội quân nương tử sau lưng Chu Hằng, hơi líu lưỡi.
Nàng biết con trai rất có duyên nữ nhân, nhưng số lượng này cũng quá nhiều chứ hả. Hơn nữa các nàng mỗi người đều đẹp hết mức, tùy tiện kéo ra một người đều là tuyệt sắc nhân gian, làm sao đều bị con trai một lưới bắt hết!
- Ra mắt bà bà (mẹ chồng)! Các nàng nhao nhao cung kính hành lễ. Đừng nhìn Triệu Khả Hân hiện tại chỉ có Sơn Hà Cảnh, nhưng ai dám bởi vậy mà xem nhẹ nàng?
Triệu Khả Hân vội vàng mặt đầy tươi cười cho các nàng miễn lễ. Đám con dâu này có một số nàng đã gặp, nhưng cũng có một bộ phận rất lớn chưa từng ra mắt, xem ra là con trai lừa được sau khi tiến vào Tiên giới!
Tiểu tử này thật đúng là phong lưu, may mắn bố hắn không giống hắn!
Loại chuyện này phát sinh ở trên người con trai, người làm mẹ như nàng chỉ có cao hứng và kiêu ngạo, nhưng nếu là phát sinh ở trên người Chu Định Hải, phỏng chừng nàng sẽ nửa đêm tìm kéo!
Nghĩ rồi, nàng còn liếc Chu Định Hải một cái, khiến cho Chu Định Hải liên tục rùng mình lại không biết xảy ra chuyện gì.
Trong lúc nói chuyện, Triệu Đoạt Thiên cũng đi ra.
Hắn long hành hổ bộ, trên người có từng luồng hào quang lưu chuyển, có vẻ thần uy phi phàm.
Tên này tuyệt đối là yêu nghiệt, năm năm ngắn ngủi
liền từ Kết Thai Cảnh vọt thẳng lên Hóa Thần Cảnh, cho dù là trong đó có nguyên nhân Chu Hằng để lại tài nguyên tu luyện, cũng hoàn toàn không thể che giấu sự chói mắt của thiên phú của hắn.
Đương nhiên, ở trước mặt Chu Hằng và các nàng, Hóa Thần Cảnh cỏn con thật sự là một ngón tay có thể nghiền chết mấy vạn!
- Đã trở lại? Hắn nhìn Chu Hằng nói.
- Đã trở lại! Chu Hằng nói, cũng gật gật đầu, hết thảy đều trong ba chữ ngắn ngủi này.
Mọi người tiến vào nhà cỏ, nói lên trải qua của mình trong đoạn thời gian này. Chu Hằng mới biết được đầy đủ quá trình Triệu gia bị tập kích.
Kỳ thật, từ hơn nửa năm trước đám Chuẩn Tiên kia liền ra thông điệp cuối cùng tới Triệu gia, muốn Triệu gia giao ra bí mật cường đại của Chu Hằng. Sau khi nhận được tin tức, rất nhiều cường giả vốn thuộc Huyền Càn đại lục đều nhao nhao trở về tương trợ.
Bao gồm Sí Diễm Yêu Tôn, bao gồm vị Long Vương kia của Hải tộc cùng với Hách Liên Đông cũng mang theo tiểu ăn tạp trở về trợ trận. Song phương vào ba trước trở mặt đại chiến, kết quả với bên phía Triệu gia không địch lại bị thua mà chấm dứt.
May mắn có bảo vật như Thập Luyện Đồ, Triệu Đoạt Thiên che chở đại bộ phận người gia tộc toàn thân trở ra. Về phần Sí Diễm Yêu Tôn và Long Vương Hải tộc hậu tích bạc phát, cũng nhảy vào trình tự Chuẩn Tiên một kiếp, bọn họ muốn tự bảo vệ thoát thân cũng không phải là việc khó.
Nhưng trong chiến loạn vẫn có một số người thất lạc, tỷ như tiểu ăn tạp.
Chu Hằng nghĩ nghĩ, nói: - Trước tiên tìm đủ cố nhân, lại cùng nhau đi đòi lại khoản nợ này. Sau đó mọi người cùng nhau phi thăng Tiên giới! Hắn đằng đằng sát khí. Lại có người thừa dịp hắn vắng mặt muốn gây bất lợi đối với cha mẹ người thân của hắn, đây là vảy ngược của hắn, động vào là chết!
Triệu Đoạt Thiên gật đầu, hắn tự nhiên không lo Chu Hằng sẽ không đấu lại bảy Chuẩn Tiên một kiếp kia. Lúc trước khi Chu Hằng còn chưa thành tiên đã đơn thương độc mã quét ngang Chuẩn Tiên của toàn bộ Long Hà đại lục, hiện tại hắn hiển nhiên càng thêm cường đại, vẻn vẹn bảy tên Chuẩn Tiên một kiếp tính cái rắm!?
- Sí Diễm Yêu Tôn và Long Vương Hải tộc tương đối dễ tìm, tuy nhiên đồ đệ kia của ngươi lại thật sự không biết tung tích! Ta những ngày này một mực tìm kiếm khắp nơi, nhưng thủy chung không có một chút manh mối!
Tiểu ăn tạp?
Chu Hằng khẽ nhíu mày. Quan hệ huyết thống có thể thông qua máu tươi suy tính phương vị, nhưng tiểu ăn tạp và hắn chỉ là quan hệ thầy trò, hắn tuyệt đối không có khả năng dựa vào máu tươi để suy tính ra vị trí của tên đồ đệ tiện nghi này.
Tuy nhiên không quan hệ, hắn hiện tại thực lực quá cường đại, thần ý mở ra một cái là có thể đem toàn bộ Long Hà đại lục bao bọc! Nếu hắn muốn tìm một người xa lạ thì không có khả năng, nhưng Vương Hà lại không phải là người xa lạ!
Sau gần nửa ngày, Chu Hằng liền mở mắt, nhưng trên mặt sát khí lại nặng thêm mấy phần.
Tiểu ăn tạp này bị thương nặng!
- Các ngươi ngồi một chút, ta đi đón một người trở về! Hắn nói một tiếng sau đó thân hình nhoáng lên, đã biến mất tăm.
Con lừa đen nhìn Triệu Đoạt Thiên, cười xấu xa nói: - Họ Triệu, Lư đại gia ngứa tay quá, có dám cùng bổn tọa chiến một trận?
Triệu Đoạt Thiên tự nhiên nhớ được con lừa đê tiện lừa gạt gian giảo, làm hết chuyện xấu này, lúc trước con lừa này không ít lần có ý đồ với kho báu của Triệu gia, còn bị hắn bắt tận tay mấy lần, không ít bị giáo huấn.
Hiện tại con lừa này rồi lại dám khiêu chiến hắn?
Nói đùa à, chẳng lẽ tiến bộ của con lừa này còn nhanh hơn hắn hay sao?
Triệu Đoạt Thiên hừ một tiếng nói: - Ngươi nếu ngại đau khổ ăn còn chưa đủ, vậy thì tới đi!
- Ha ha ha! Vậy ngươi gặp xui rồi! Bổn tọa có cừu báo cừu. Làm chết ngươi, hây da! Con lừa đen nhào ra, một trận đại chiến lập tức triển khai.
Thời gian thoáng lùi ngược vài ngày, phương bắc xa xôi, nơi cực hàn, Lẫm Phong Trấn.
Nơi này một năm có 10 tháng tuyết rơi, hàng năm bị tuyết đọng che phủ, gió rét lạnh căm, điều kiện sinh hoạt cực kỳ gian khổ. Tuy nhiên nơi này thừa thãi một loại dược liệu gọi là Băng Phúc Thảo, có giá trị dùng dược rất cao, dân chúng toàn trấn đều lấy hái loại dược thảo này mà sống.
Tuy rằng Băng Phúc Thảo rất đáng giá, nhưng người bình thường tuyệt đối không được hưởng thụ giá cao mang tới thu nhập cao, Băng Phúc Thảo bọn họ hái sẽ bị thu mua giá thấp, sau đó sẽ từ hãng thu mua giá cao bán đi.
Lẫm Phong Trấn chỉ có một tộc lớn, chính là Dư gia, lũng đoạn sinh ý Băng Phúc Thảo.
Dư gia, trong một gian phòng chứa củi đang có một gã thiếu niên 15, 16 tuổi nằm trên bó củi. Hắn toàn thân không thương, lại lộ ra một luồng khí suy bại không thể hình dung. Thật giống như là lão già sắp chết già.
- Roạp! Hắn tiện tay lấy tới một đoạn củi gỗ, không ngờ như mía gặm một miếng, nhai nuốt từng ngụm.
- Tiểu ca ca, ta đưa đồ ăn tới cho ngươi đây! Cửa phòng chứa củi đẩy ra, một luồng gió lạnh lập tức thổi vào, đồng thời cũng xuất hiện một đứa trẻ 8, 9 tuổi, trong tay cầm một cục sắt đen nhánh, phía trên mơ hồ lóe sáng.