Dương Kỳ ngẩng đầu nhìn sang hướng Chu Hằng, trong lòng lập tức chấn động: Thì ra là hắn!
Chu Hằng không nhận biết hắn, hắn lại nhận ra Chu Hằng. Dù sao ngày đó
Chu Hằng đại biểu học phủ đoạt được đầu danh của Cuộc tranh tài học phủ, với đám người Cảnh Tâm Nặc được lãnh đạo học phủ tưởng thưởng vinh
quang rực sáng, gương mặt này có thể nói là ai cũng nhận ra được.
Với thân phận bối cảnh của Dương Kỳ hắn, chỉ cần hắn nguyện ý, lấy được
một cái tư cách thay thế bổ sung Tinh Thần Đế hoàn toàn không có vấn đề. Thế nhưng Đại Nguyên Học Phủ rất nhiều năm bị loại, mỗi khi đều là một
đặt chân vào vòng một là rơi rụng, vậy hắn đi làm gì chứ? Để mất mặt xấu hổ hay sao?
Nhưng không nghĩ tới, lần này Đại Nguyên Học Phủ lại bạo phát lớn, Chu
Hằng, Cảnh Tâm Nặc dường như được uống thuốc liều, một đường thần chắn
sát thần, phật chắn giết phật, đánh thẳng lên giành lấy vị trí đầu!
Sau lần đó, đương nhiên là Dương Kỳ hối hận muốn chết, nếu trước đó hắn
giành tham dự một chân, thì trong số người vinh quang rực sáng quay về
đã có hắn rồi! Nhưng có biện pháp gì nữa, chuyện đã rồi, thời gian lại
không thể chạy ngược, chuyện trên đời duy nhất không có chính là vị
thuốc hối hận.
Bởi vậy, hắn rất hận Chu Hằng!
Vì sao Chu Hằng lại thắng, làm hại hắn mất đi cơ hội vinh quang rực sáng!
- Chu Hằng! Ngươi đã rời học phủ, có tư cách gì tới nơi này? Hơn nữa,
còn tưởng hành hung người ta, bộ tưởng gia nhập Đại Hà Học Phủ là có thể tùy ý làm sai hay sao? Dương Kỳ vừa tới liền chụp mũ Chu Hằng.
Chẳng những hắn muốn nắm bím tóc Chu Hằng, mà còn muốn thừa dịp giết chết đối phương!
Với Chu Hằng là lập được công lớn cho Đại Nguyên Học Phủ, cộng thêm hắn
lại gia nhập Đại Hà Học Phủ, chỉ xông vào nơi ở của học sinh còn chưa đủ để giới cao tầng Đại Nguyên Học Phủ quyết định giết chết hắn!
Nhưng nếu như khơi dậy công phẫn của các học sinh, vậy thì khác!
Cho nên trước tiên Dương Kỳ phải tạo thế, dẫn động tình tự của tất cả
học sinh, tạo thành hình tượng phản diện: tội của Chu Hằng không thể tha thứ. Như vậy hắn sẽ nhân cơ hội đánh chết Chu Hằng! Đến lúc đó trước
chuyện đã rồi, lãnh đạo học phủ chỉ có chấp nhận, không thể trách phạt
hắn, ngược lại còn phải xem hắn trở thành anh hùng!
Về phần có thể đánh chết Chu Hằng hay không? Nói giỡn hay sao, lúc trước Chu Hằng chỉ là vô địch Tinh Thần Vương, mà hắn đã là Tinh Thần Đế 1400 tinh, so sánh thực lực này còn không rõ ràng sao?
Quả nhiên, vừa nghe Dương Kỳ nói như thế, các học sinh xem náo nhiệt đều lộ ra vẻ giận dữ.
Bọn họ vốn đã phi thường bất mãn với chuyện Chu Hằng tự tiện xông vào
nơi ở của học sinh, bởi vì chuyện này liên quan tới ích lợi thiết thân
của bọn họ, hiện giờ lại bị Dương Kỳ kích động như vậy, đương nhiên mỗi
người đều là cảm xúc dâng trào, hận không thể treo cổ Chu Hằng ở cổng
học phủ để răn đe.
- Không sai! Đại Hà Học Phủ là nơi nào chứ?
- Quy củ chính là quy củ! Ai cũng phải tuân theo, bằng không, học phủ lập những quy củ này để làm chi?
- Dương Kỳ sư huynh! Đánh bắt tên này đi!
- Giết hắn!
Không biết là ai trước hô một câu, những người còn lại sau một thoáng
sửng sốt, cũng không khỏi hưng phấn nhao nhao đỏ mắt kêu lên.
Tính người vốn hay đố kỵ, dựa vào cái gì Chu Hằng ngươi một đường vinh
quang rực sáng, lại gia nhập Đại Hà Học Phủ? Hiện tại ngươi phạm tội,
vậy cứ nhân cơ hội giết chết ngươi!
Tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, hận không thể ăn thịt, uống máu của Chu Hằng!
Dương Kỳ vô cùng đắc ý. Hắn đều có chút bội phục mình, trong nháy mắt đã nghĩ ra một chiêu tuyệt diệu như vậy, có thể đem đóng đinh Chu Hằng!
Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua, cuối cùng thấy được Phong Liên Tình,
không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc với sắc đẹp của nàng.
Ngược lại không phải là trước đó hắn không biết có Phong Liên Tình một
người như vậy, mà là hắn vốn cũng không có dồn lực chú ý vào nàng, mãi
đến lúc này mới phát hiện vẻ tuyệt sắc thanh thuần của Phong Liên Tình.
Trong lòng hắn rung động, trong Đại Nguyên Học Phủ thực ra không phải là không có người có dung mạo sánh ngang với Phong Liên Tình, nhưng nữ
nhân không thể chỉ nhìn vào diện mạo, đạt tới loại độ cao như hắn này,
mỹ nữ bình thường đã chơi đùa nhiều rồi, dĩ nhiên là chán ngấy, bắt đầu
theo đuổi là mỹ nhân cực phẩm cả dung mạo và khí chất đều tốt đẹp.
Phong Liên Tình tuyệt đối là cực phẩm như vậy!
Chờ đánh giết Chu Hằng, sau đó, mỹ nhân này chính là phần thưởng của hắn!
Không có nam nhân làm chỗ dựa, chỉ là một tiểu mỹ nhân vừa mới tiến vào Tinh Thần Cảnh hắn còn không bắt được hay sao?
Đúng là nhất cử lưỡng tiện đây!
- Chu Hằng! Còn không mau thúc thủ chịu trói! Dương Kỳ cao giọng quát.
- Thúc thủ chịu trói đi! Kim Hoán Thành cũng lớn tiếng kêu lên, rõ là cáo mượn oai hùm.
Chu Hằng không thèm để ý tới, ánh mắt tìm kiếm ở trong đám người một
hồi, sau đó không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, vươn tay phải ra, linh lực
hóa thành một cái bàn tay khổng lồ nắm bắt một người lại đây.
Đúng là Bàng Thiếu Long!
- Chu Hằng! Ngươi đã là mang tội vào thân, lại còn dám hành hung người
khác? Bàng Thiếu Long vốn đang xem náo nhiệt say mê, hắn cũng là người
thứ nhất kêu lên khẩu hiệu phải giết Chu Hằng. Hắn tự cho là rất bí mật, nhưng không nghĩ tới Chu Hằng lại đột nhiên ra tay bắt hắn lôi ra.
Cũng may có một vị Tinh Thần Đế tọa trấn, mặc dù trong lòng hắn có hơi
hoảng sợ, nhưng lại rất hưng phấn: rốt cục đã chờ được cơ hội có thể
nhìn thấy Chu Hằng chết đi rồi!
- Cuồng đồ lớn mật, tự tiện xông vào học phủ, xông vào phòng riêng của
học sinh, lại còn dám ra tay đả thương người! Ta đại biểu cho học phủ
tuyên án tử hình ngươi! Dương Kỳ gào to một tiếng, tay phải nhoáng lên
một cái, đã nhiều ra một thanh trường kiếm chói lọi.
Tuy rằng trong miệng Dương Kỳ kêu một tiếng, nhưng cùng một lúc lên
tiếng thân mình đã phóng vọt tới, thực ra nói là đánh lén cũng không có
gì khác biệt. Hắn không nghĩ cấp cho Chu Hằng bất kỳ cơ hội còn sống
sót, phải một kích xử lý Chu Hằng.
Khi một câu cuối cùng hạ xuống, hắn cũng vung trường kiếm chém bổ tới trước người Chu Hằng.
Thắng được không sáng rọi vẻ vang là chuyện khác, Dương Kỳ muốn chính là Chu Hằng phải chết!
Chu Hằng tùy ý giơ tay lên, "bụp", lưỡi kiếm bổ vào bàn tay hắn, hay phải nói là hắn vươn tay nắm ngay lưỡi kiếm sắc bén.
Đây là đang tự tìm đường chết hay sao?
Nhưng cũng không có xuất hiện cảnh hoa máu văng bắn khắp nơi, ngón tay
dứt rời rơi xuống, Chu Hằng nắm được lưỡi kiếm, dường như đó là một khúc cây không hề gây chút tổn thương nào, thật dễ dàng.
"Phốc!" Tròng mắt tất cả mọi người đều như lọt ra ngoài, điều này sao có thể?
Chu Hằng mỉm cười, đột nhiên trong tay phát lực, vung lên lưỡi trường
kiếm, "ầm", Dương
Kỳ bởi vì quá mức khiếp sợ, căn bản đã quên buông tay, bị quay mạnh nửa vòng tròn, rồi nặng nề đụng mạnh trên mặt đất, đâu còn nắm được chuôi kiếm?
Lần va chạm này thật đúng là làm hắn khó chịu, xương cốt toàn thân đều
dường như sắp gãy đoạn. Chỉ cảm thấy trong cổ họng ngọt ngọt, rồi không
nhịn được phun ra một búng máu. Hắn ho khan không ngừng, vô cùng khó
chịu.
Nhưng lại vô cùng kinh hãi!
Chu Hằng sao có thể có lực lượng mạnh như vậy? Hơn nữa, phòng ngự thân
thể của hắn sao có thể khủng bố giống như yêu thú như thế?
Đó là lẽ đương nhiên! Thể chất của Chu Hằng đã đạt tới trình độ 5000
tinh, Dương Kỳ chỉ mới có được 1400 tinh, như thế nào có thể công phá
được phòng ngự của Chu Hằng?
Chu Hằng phất tay phải một cái quay ngược thanh kiếm quất một cái,
"bốp", hắn cầm chuôi kiếm quất mạnh vào Dương Kỳ. Dù là sống kiếm không
sắc bén, nhưng cộng thêm lực lượng kinh khủng của Chu Hằng kia, một kiếm quất xuống trên mặt Dương Kỳ lập tức nhiều thêm một dấu đỏ, khuôn mặt
hắn nhanh chóng sưng phù lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
"Bốp! Bốp! Bốp!" Chu Hằng dùng kiếm thay roi, xem mặt của Dương Kỳ thành cái mông. Từng tiếng vang giòn tan kia dường như đánh vào trên mặt của
mỗi người, khiến mỗi người bọn họ đều sắc mặt trắng bệch, đầy vẻ sợ hãi.
Tên này quá yêu nghiệt mà!
Trước đây hắn chỉ là rực sáng ở tầng thứ Tinh Thần Vương, nhưng hiện tại không ngờ có thể tiện tay đánh bại Tinh Thần Đế! Lúc này... lúc này..
lúc này thời gian cũng chưa tới hơn một năm đâu!
Mọi người đều câm như hến, lúc này đúng là ai cũng không dám đi khiêu
khích Chu Hằng nữa, nhưng trong lòng bọn họ lại đang cười lạnh: mặc cho
ngươi vô địch Tinh Thần Đế thì thế nào, Đại Nguyên Học Phủ ở đây có
Thiên Hà Vương trấn giữ!
Hiện tại càng huyên náo cành hung dữ thì kết quả càng không xong: Gặp phải Thiên Hà Vương đến thì chỉ còn một con đường chết!
Trong số này dĩ nhiên Bàng Thiếu Long và Kim Hoán Thành là vui vẻ nhất,
dù sao chịu tội không phải là mình, mà Chu Hằng lớn lối như vậy khẳng
định khó thoát khỏi kết cục bị học phủ giết chết, thật đúng là quá ngu
xuẩn mà!
- Chu Hằng! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi! Dương Kỳ giận dữ hét to. Hắn đường đường là Tinh Thần Đế, là tồn tại như thái tử gia trong
học phủ vậy mà bị đánh vào mặt trước mắt mọi người, đây là nhục nhã bực
nào?
- Ta muốn giết ngươi! Tất cả người có liên quan với ngươi đều phải chết! Hắn đỏ mắt nói. Đã hoàn toàn bị lửa giận làm rối loạn tấc lòng.
Chu Hằng nhướng mày, nói: - Vốn ta còn định lưu lại cho ngươi một mạng!
Tuy nhiên nếu ngươi tự tìm đường chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Hắn
vung tay phải một cái, thanh trường kiếm kia liền trực tiếp bắn vào
trong miệng Dương Kỳ. Dưới lực lượng cường đại dồn hết vào, lại xuyên ra từ ót của Dương Kỳ, ghim hắn ở trên mặt đất!
Lực lượng mang tính hủy diệt trào lên, Dương Kỳ ngay cả cơ hội dùng thần hồn trốn chạy cũng không có, bị chết hoàn toàn triệt để.
Toàn trường hoàn toàn tĩnh lặng, ai cũng không nghĩ tới Chu Hằng lại
cường đại như vậy, càng không nghĩ tới hắn thật sự dám giết người!
Ở trong Đại Nguyên Học Phủ giết người: đây là công nhiên khiêu khích học phủ, việc này tuyệt đối không có khả năng bỏ qua. Mà so sánh với Đại
Nguyên Học Phủ, chỉ là Tinh Thần Đế thì làm gì chứ, có thể đánh bừa với
nhiều Thiên Hà Vương của học phủ như vậy sao?
"Vù vù vù vú", lập tức có bốn bóng người bay vút tới, mỗi người đều là
lông mi trắng râu bạc trắng, tản ra khí tức vô cùng cường đại.
Thiên Hà Vương!
Rốt cục Thiên Hà Vương của Đại Nguyên Học Phủ ra mặt rồi!
Bốn lão nhân nhìn thi thể Dương Kỳ trên mặt đất, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ giận dữ không thể kiềm chế.
Bọn họ mặc kệ trước đó xảy ra chuyện gì, nhưng lại có người ngoài chạy
đến học phủ công nhiên giết người, đây chính là khiêu khích với Đại
Nguyên Học Phủ!
- Chu Hằng! Ngươi thật to gan! Một lão Thiên Hà Vương lạnh giọng nói,
lại có một lão Thiên Hà Vương thì phát ra tín hiệu, truyền đi tin tức
Dương Kỳ bỏ mình cho Dương gia biết. Tuy rằng người hành hung nhất định
phải xử tử, nhưng tốt nhất là từ người Dương gia tự mình xuống tay.
- Ha ha, ha ha ha ha! Bàng Thiếu Long cười to, hắn chỉ vào Chu Hằng nói:
- Chu Hằng! Ngươi đúng là đần độn, cũng dám ở trong Đại Nguyên Học Phủ hành hung, ngươi đây là tự tìm đường chết!
- Không sai! Đây là ngươi đang tự tìm chết! Kim Hoán Thành cũng nhảy dựng lên lớn tiếng nói.
- Dong dài! Ánh mắt Chu Hằng chợt lạnh xuống, hắn phất tay một cái,
thanh trường kiếm đóng đinh Dương Kỳ kia lập tức khẽ run lên, đột nhiên
từ dưới đất bay vụt lên, một lần nữa rơi vào trong tay của hắn. Hắn vung tay tiếp một cái, thanh trường kiếm này liền đâm tới hướng ót của Bàng
Thiếu Long.
- Lớn mật! Bốn lão Thiên Hà Vương đồng loạt quát to giận dữ. Tiểu tử này lại dám ở trước mặt bọn họ giết người, quả là vô pháp vô thiên mà! Bọn
họ đồng loạt ra tay trấn áp Chu Hằng.
- Các ngươi mới là lớn mật, lại dám ra tay với chủ thượng! Chợt vang lên một giọng già nua, rồi "phốc phốc phốc phốc", bốn lão Thiên Hà Vương
đồng thời toàn thân bất lực, không tự chủ được liền quỳ xuống.
"Phốc!" Cùng lúc đó, thanh trường kiếm kia cũng đâm thẳng vào trong ót Bàng Thiếu Long, đóng đinh hắn trên mặt đất!