- Ta bây giờ còn chưa có nghĩ kỹ, chờ sau này ta nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi biết!
Hồng Nguyệt mỉm cười, lộ ra một cỗ giảo hoạt.
- . . . Ta đây rất không có cảm giác an toàn? Đến lúc đó ngươi muốn đưa
ra một ít yêu cầu ép buộc, ta đáp ứng hay không đáp ứng?
Chu Hằng cũng không phải cảm thấy đối phương sẽ để chính mình đi làm
chút chuyện cửu tử nhất sanh, mà nếu như nữ nhân này cảm thấy hứng thú,
muốn chính mình mặc quần hoa vào khiêu vũ cùng với con lừa đen, vậy làm
sao?
- Ngươi nếu cảm thấy đến lúc đó ta nói ra yêu cầu ép buộc, ngươi có thể cự tuyệt, cho đến khi ngươi cho rằng hợp lý mới thôi!
Hồng Nguyệt cũng một bước.
Tốt như vậy?
Chu Hằng nghi thần nghi quỷ nhìn Hồng Nguyệt, hắn nguyên bản đã thập
phần hoài nghi mục đích đối phương tìm đến hắn, hiện tại tự nhiên càng
thêm nghi ngờ.
Tuy nhiên càng thêm gì Hồng Nguyệt cũng đáp ứng, xem như giải quyết một cái phiền toái lớn của hắn.
- Ngươi dụng tâm đối với tiểu tử Tề Nguyên kia như vậy, hai người các ngươi có phải có gian tình hay không?
Hồng Nguyệt đột nhiên nói.
Sắc mặt Chu Hằng không khỏi tối sầm, nữ nhân này sau khi khôi phục trí
nhớ, tính cách hoàn toàn thay đổi lớn! Tuy nhiên, trước kia Hồng Nguyệt
cũng chưa nói tới tính cách, trừ bỏ còn nhớ rõ mình là Thái Hư nhất
mạch, toàn bộ chính là một Mộc Đầu Nhân.
Thực ra giống hiện tại mới tính là người thật sự.
Hắn lắc lắc đầu, quyết đoán không trả lời vấn đề ngu xuẩn này.
- Ngươi có phải thích Hoặc Thiên hay không?
Hồng Nguyệt lại hỏi.
Nữ nhân này như thế nào thay đổi bát quái như vậy?
Chu Hằng thở dài, nói:
- "Đúng vậy a, ngươi có ý kiến gì hay sao?
- Thứ nhất, tu vi của ngươi quá thấp, căn bản không xứng với sư . . .
Hoặc Thiên! Hơn nữa truyền nhân đời hai của Thái Hư nhất mạch mới là tu
vi Tinh Thần Cảnh, nói ra quả thực chính là dọa người!
Hồng Nguyệt dùng khẩu khí căm ghét nói.
- . . . Ngươi đã nói qua một lần! Không cần đánh ta lần thứ hai!
Chu Hằng khó chịu nói, cũng không nhìn một chút xem hắn mới tu luyện bao nhiêu năm.
- Thư hai. Ngươi không ngẫm lại sao, chẳng lẽ Hoặc Thiên chưa từng xuất giá?
Hồng Nguyệt mang theo giọng nói Ma quỷ dẫn dụ.
]- Ngươi nói cái gì?
Lông mày Chu Hằng nhướn lên, trong lòng có một cỗ tư vị không nói ra được.
- Ngươi có biết Hoặc Thiên chuyển thế bao nhiêu lần? Ở bên trong năm
tháng khá dài như vậy, nàng há không gặp được một người như ý nguyện, sẽ không chờ sự xuất hiện của ngươi?
Hồng Nguyệt xít lại gần một chút.
Chu Hằng có chút tâm loạn, hắn dù có mạnh mấy đi nữa cũng không thể
nhúng tay vào chuyện đã xảy ra! Hắn hít một hơi thật sâu, nhưng bởi vì
Hồng Nguyệt quá gần, hắn đa hít được tất cả hương thơm của tuyệt sắc vưu vật động nhân này, làm cho hắn càng thêm tâm phiền ý loạn.
Hồng Nguyệt lộ ra nụ cười của tiểu ác ma, tiếp tục nói:
- Nữ nhân nha, đều muốn có một bờ vai để dựa vào, coi như mỗi lần chuyển thế xuất giá một lần, ít nhất cũng đã xuất giá mấy ngàn lần a!
- Nói hươu nói vượn!
Chu Hằng xoay mạnh người lại, nắm lấy ngực Hồng Nguyệt, đẩy nàng vào vách tường, vẻ mặt tức giận muốn giết người.
- Ai nha, đã bị ngươi nhìn ra!
Hồng Nguyệt ngượng ngùng nở nụ cười.
- Đúng vậy, Hoặc Thiên chưa từng có gả cho người nào, ai, làm lão xử nữ mấy đời a. Thật sự là đáng thương a!
Nữ nhân này!
Chu Hằng tức giận tới muốn giết người, loại vui đùa này có gì vui a?
- Uy uy uy, tiểu tử, ngươi muốn chiếm tiện nghi tới khi nào?
Lúc này, Hồng Nguyệt đột nhiên lạnh lùng nói.
Chiếm tiện nghi?
Chu Hằng sửng sốt, lại phát hiện chính cầm lấy quần áo ở ngực đối
phương, lúc nãy quá mức kích động. Hắn không có ý thức được, nhưng bây
giờ rõ ràng phát hiện bởi vì hắn nắm lấy quần áo, bộ ngực ngạo nhân kia
của Hồng Nguyệt bị đè ép nghiêm trọng tới biến hình, bộ dáng kia . . .
Rất mê người!
Hắn không tự chủ được mà nuốt ngụm nước miếng, đây chính là mỹ nữ phong
tình có thể so cùng Hoặc Thiên, cho dù là trong lòng hắn hết sức bài
xích yêu nữ này cũng không kìm nổi mà tâm dao động.
Hơn nữa, tuy rằng Chu Hằng căn bản không muốn chiếm tiện nghi, hai tay
đang nắm lấy quần áo của đối phương, nhưng mu bàn tay vẫn là đặt ở trên
ngực sung mãn, đẫy đà, co dãn mười phần của đối phương, xúc cảm tuyệt
đẹp tới cực điểm.
Quả thật bị hắn chiếm được tiện nghi!
Nhưng Hồng Nguyệt là ai a?
Người mạnh nhất Hỗn Độn Cảnh, trên đời này có thể áp chế nàng cũng chỉ
có năm vị Thánh nhân, hơn nữa từ Hoặc Thiên mà thấy, 5 thánh này còn
chưa xuất hiện toàn bộ! Nàng tiện tay tát một cái, thậm chí một ánh mắt
là có thể làm cho Chu Hằng nổ nát bét, nhưng không ngờ để hắn nắm được
ngực . . Ách, ngực, cái này không đúng lắm a?
Nếu không phải Hồng Nguyệt cố ý để hắn đắc thủ, hắn làm sao có thể đụng tới một mảnh góc áo của đối phương?
Nhưng nàng rõ ràng là cố ý, lại trả đũa vào lúc này, đây là ý gì?
- Sờ đủ chưa?
Hồng Nguyệt mỉm cười nói, trong giọng nói đã có một tia hàn ý.
- Chưa!
Nữ nhân này nhất định là đang đùa bỡn chính mình, trong lòng Chu Hằng
không khỏi phát sầu, ngươi nếu nói ta chiếm tiện nghi, ta liền chiếm
tiện nghi cho ngươi xem! Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, hai tay của hắn
chỉ là không có buông ra mà thôi, cũng không có thực sự sờ bộ ngực của
đối phương.
- Tiểu mao tặc, công phu không có luyện tốt, liền muốn hái hoa dẫn điệp?
Hồng Nguyệt vươn tay đẩy ra, bốn vầng sáng màu máu hiện lên, phân biệt trùm lên cổ tay, trên mắt cá chân Chu Hằng.
Bốn đạo vầng sáng này mạnh mẽ kéo về phía sau, Chu Hằng không có chút
lực chống cự nào, kéo hắn tạo thành hình chữ đại dán trên vách tường.
Hồng Nguyệt thưởng thức kiệt tác của mình, không khỏi vừa lòng cười, tay phải nhoáng lên một cái, cũng không biết lấy ra một cây roi da từ nơi
nào, cánh tay nàng giương lên, roi liền quất tới Chu Hằng.
Ba! Ba! Ba!
Mười mấy roi vọt đến, quần áo toàn thân Chu Hằng đều bị đánh nát, chỉ
còn lại có một cái quần lót còn miễn cưỡng che được hạ thân của hắn.
- Về sau còn dám vô lễ đối với ta, ta liền biến ngươi thành thái giám!
Hồng Nguyệt thu hồi roi, mang theo một tia thỏa mãn nói, trên mặt có vẻ đỏ ửng kinh diễm mê người.
Chu Hằng biết rõ đây là một đóa kiều hoa tràn ngập độc tính, nhưng vẫn
là vì vẻ kiều diễm đó mà tim đập thình thịch. Loại cảm giác này làm hắn
hết sức khó chịu, lúc này hét lớn:
- Về sau ngươi đừng rơi vào trong tay ta, nếu không ta muốn đánh nát cái mông của ngươi!
- Có bản lĩnh thì tới đây, buổi tối ngủ ta không đóng cửa!
Hồng Nguyệt khanh khách cười duyên, lướt qua người hắn.
Yêu nữ! Thật sự là yêu nữ!
Chu Hằng vừa nói thầm vài
câu, sau đó rất bi kịch phát hiện, thủ đoạn
của Hồng Nguyệt thật lợi hại, hắn căn bản không nhúc nhích được, chỉ có
thể bị treo ở trên tường như là linh vật.
Luôn có người sẽ đi qua, vì thế, cũng không lâu lắm, Phong Liên Tình,
Ứng Mộng Phạm những nữ nhân này đều là cười thành một đoàn.
Sau khi bị treo suốt một ngày một đêm, vầng sáng màu máu này rốt cục mới mất đi hiệu quả, thả Chu Hằng tự do. Hắn cũng không quản cái gì, bắt
lấy chúng nữ đánh đòn một trận, lại dám chê cười nam nhân của các nàng!
- Tuy nhiên, nghe phu quân nói như vậy, ta làm sao cảm giác Hồng Nguyệt tỷ tỷ thích ngươi?
Nguyệt Ảnh Thánh Nữ nằm ở trong lòng ngực Chu Hằng nói.
- Thích?
Chu Hằng thật sự nghiêm túc nghĩ nghĩ, không khỏi rùng mình một cái, lắc đầu liên tục, nói:
- Nàng tuyệt không có ưa thích ta, điểm ấy ta có thể nhận định, nhìn ánh mắt là biết!
- Nếu không thích, vậy tại sao Hồng Nguyệt tỷ tỷ cho ngươi sờ ngực?
An Ngọc Mị chất vấn.
- "Không thể nào! Không phải sờ ngực, ta chỉ là nắm lấy ngực nàng, phi, chỉ là nắm lấy quần áo ở ngực của nàng!
Bản thân Chu Hằng cũng cảm thấy đầu óc có chút hỗn loạn.
- Phu quân, đây là ngươi không đúng, vị trí ngực của nữ nhân là tùy tiện để cho nam nhân động vào sao?
Dương Lan Hinh chen lời nói.
Chu Hằng bĩu môi, vị trí này dĩ nhiên không phải tùy tiện để nam nhân
nắm, nhưng Hồng Nguyệt rõ ràng là có thể dễ dàng đẩy lui hắn, vì cái gì
lại cho là hắn chiếm tiện nghi? Còn có, lúc trước nàng đã từng nói, hoặc là đánh thắng nàng, hoặc là trở thành Hắc Động Cảnh, hoặc là để cho
nàng thích, mới có thể đi gặp Hoặc Thiên.
Điểm thứ ba này Chu Hằng nguyên tưởng rằng đang nói đùa, sẽ không phải là nghiêm túc chứ?
Nhưng vì cái gì?
Chu Hằng rõ ràng không có cảm giác được Hồng Nguyệt có tình yêu đối với
mình, nhiều lắm cũng chỉ là có chút cảm tình, hảo cảm vì đều là Thái Hư
nhất mạch, đồng môn sư tỷ đệ. Hắn không có làm hảo sự cảm thiên động địa gì, căn bản không đến mức làm cho Hồng Nguyệt ái mộ a?
Muốn nói lâu ngày sinh tình, đây đối với cường giả mà nói căn bản là
không thể nào! Hơn nữa, Hồng Nguyệt với Hoặc Thiên giống nhau, cũng
không biết là người chuyển thế bao nhiêu lần, đã sớm trải qua tang
thương, tâm tính cứng cỏi ra sao, sao có thể ở lâu cùng nhau liền sinh
cảm tình?
Nhưng hiện tại Chu Hằng có vài phần nắm chắc, lần này Hồng Nguyệt cố ý
tới tìm hắn, đúng là vì hắn mà đến, đơn thuần vì hắn, mà không phải mưu
đồ mưu đồ cái gì trên người hắn.
Nhưng hắn có chỗ nào đáng giá để một vị cường giả Hỗn Độn Cảnh thích?
Càng nghĩ càng khó hiểu, Chu Hằng đơn giản cũng không thèm nghĩ nữa, tay trái ôm Ứng Mộng Phạm, tay phải ôm Nguyệt Ảnh Thánh Nữ đi vào phòng
ngủ, trước đại khai sát giới một hồi rồi nói sau.
Tuy nhiên Hồng Nguyệt vẫn là rất giữ chữ tín, không biết động tay chân
gì, Cổ Thiên Vương quả nhiên tất cung tất kính đối với Tề Nguyên, có một cường giả Tuệ Tinh Cảnh tọa trấn, Tề gia đa ngồi vững vàng vị trí thứ
nhất ở Độ Dương Tinh.
Đối với chuyện này, Cảnh Tâm Nặc vô cùng hâm mộ, nàng đã từng cũng có cơ hội, thậm chí cũng có ưu thế so với Tề Nguyên, bởi vì nàng là nữ nhân,
hơn nữa còn là mỹ nữ thiên kiều bá mị! Đáng tiếc, bởi vì áp lực của Đông Phương Văn Long, nàng không dám gặp lại Chu Hằng, vốn chỉ là muốn ổn
định Đông Phương Văn Long một chút, lại không nghĩ rằng chuyện biến
chuyển nhanh như vậy, trong nháy mắt, Đông Phương gia liền hoàn toàn rơi đài!
Tôi tớ Tuệ Tinh Cảnh a!
Nếu tất cả thuộc về Cảnh gia, không phải trong nháy mắt có thể trở thành đệ nhất gia tộc của Độ Dương Tinh sao?
Đáng tiếc, thế gian không có vị thuốc hối hận.
Sau khi cáo biệt với Đài Niệm Ngưng, Dương Ngọc Hoa, tiểu nha đầu còn có Tề Nguyên, Chu Hằng chuẩn bị rời khỏi Độ Dương Tinh, đương nhiên hắn sẽ còn trở lại, Vạn Cổ Đại Đế, Tiểu Ăn Tạp Vương Hà, Chung Cổ Phong còn ở
tại chỗ này.
Những người này cũng không cần hắn lót đường, Chu Hằng chỉ cần dựng một
sân khấu cho bọn hắn, bọn họ tự nhiên sẽ suy diễn ra nhân sinh phấn
khích thuộc về mình.
Trạm kế tiếp của Chu Hằng là Bách Long Tinh, địa phương không phải hắn
quyết định, mà là Hồng Nguyệt, căn bản không cho phép Chu Hằng phản đối, sau khi bắt lấy hắn, trực tiếp liền vượt qua tinh vũ, căn bản không cần Tinh Môn gì.
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn là cần thời gian gần một tháng mới đi đến
Bách Nguyên Tinh, trong đó không biết đã vượt qua bao nhiêu khoảng cách.
- Ngươi đưa ta tới nơi này làm chi?
Sau khi đi tới Bách Long Tinh, Chu Hằng hỏi Hồng Nguyệt.
- Đương nhiên là giúp ngươi mau chóng tăng tu vi lên!
Hồng Nguyệt nghiêm trang nói.
Ngươi xác định đây là hỗ trợ mà không phải bắt cóc?
Lời này đương nhiên Chu Hằng chỉ là nói nói ở trong lòng mà thôi, người
ta dù sao cũng là cường giả Hỗn Độn Cảnh, ngẫu nhiên nói đùa vài câu thì không có việc gì, cũng đừng thật coi Hồng Nguyệt là một người dễ nói
chuyện, lúc trước ở Độ Dương Tinh chính là không để ý chút nào đã diệt
sát người của ba thành, có thể nói là siêu cấp đồ phụ!
- Ngươi ngày mai đi Ngọ Dương Học Phủ báo danh!