Chỉ là chuyện trên đời sẽ không đơn giản như thế, bởi vì hội săn bắn này cho phép tạo thành đội.
Như là con cháu hào môn sẽ dẫn theo một đám đông thủ hạ tiến thành săn
bắt, chỉ cần đeo theo minh thuộc về nhóm thế lực của mình, như vậy hoàn
thành đánh chết cũng sẽ tính vào đầu một người. Nguyên bản yêu thú cùng
cảnh giới rất khó đánh chết, nhưng cộng thêm nhân tố đông người, vậy thì muốn đánh chết yêu thú Thiên Hà Cảnh sẽ tuyệt đối không khó.
Gia tộc hào môn nội tình thâm hậu, có thể phái ra hai đội ngũ, thay
phiên nghỉ ngơi, hoàn toàn có thể tiến hành săn bắt không gián đoạn.
Chu Hằng tối đa nửa ngày đánh chết một con yêu thú Thiên Hà Cảnh, nhìn
như rất hay, nhưng sau một kiếm hắn cần phải khôi phục linh lực, trong
thời gian đó thì hắn không làm được gì. Không giống những người khác,
sau khi xử lý yêu thú Thiên Hà Cảnh còn có thể tiện đường đánh chết
những yêu thú Tinh Thần Cảnh kiếm thêm chút đỉnh.
Hơn nữa, trong học phủ không chỉ có mỗi Chu Hằng là bá chủ Vương giả trong võ!
Giống như bản thân Tứ Đại Thiên Vương cũng đã là Thiên Hà Đế, cộng thêm
tư chất bá chủ Vương giả trong võ, giết yêu thú Thiên Hà Cảnh không nói
dễ như uống nước cũng không khó đến cỡ nào, so sánh với bọn họ, Chu Hằng thật sự không có một chút ưu thế nào.
Vậy phải làm sao đây?
- Nhờ ta đi! Hồng Nguyệt cười duyên dáng, hai tay lót sau đầu, thân thể
trôi nổi giữa không khí, vừa bay vừa lơ lửng, dáng người lung linh làm
người ta nhìn đến hoảng hốt mơ màng.
- Cô sẽ giúp ta? Chu Hằng tức giận nói, nữ nhân này cả ngày cứ kéo thù
hận cho hắn, về đến học phủ hắn đã nhận được ít nhất cả ngàn thư khiêu
chiến, bị hắn ném hết sang một bên.
- Ta và ngươi đều là Thái Hư nhất mạch, ta không giúp ngươi thì giúp ai? Hồng Nguyệt cười duyên nói.
- Có điều kiện gì?
- Đừng nghĩ ta xấu như vậy, lần này đưa tặng miễn phí! Hồng Nguyệt phất
tay, trước mặt Chu Hằng xuất hiện một cây cung thủy tinh, ngoài ra còn
có trăm mũi tên, đều chế tạo bằng thủy tinh.
- Đây là cái gì? Cấm khí? Chu Hằng không khỏi vui vẻ, đây chính là do
cường giả Hỗn Độn Cảnh đưa ra, vậy thì phẩm chất tuyệt đối khủng bố!
- Không phải!
- Bảo khí?
- Nói chung là vậy!
Sắc mặt Chu Hằng tối sầm, quả nhiên không thể tin vào nữ nhân này được,
không phải Bảo khí cũng không phải cấm khí, cho hắn có tác dụng gì?
- Đừng xem thường cái cung này, đây là Lạc Nhật Cung do Xạ Thiên Tiễn
Tôn sử dụng năm xưa, được hắn ôn dưỡng vô số năm, có dị năng rất mạnh!
Hồng Nguyệt nghiêm mặt nói.
- Mạnh như thế nào?
- Với tu vi của ngươi hiện tại, trong vòng trăm dặm, nơi mắt nhìn đến,
thoáng cái là đến, không đâu không trúng! Mà mũi tên có hiệu quả phá
giết, đối với người hay yêu thú trọng thương, quả thật là Thần khí là tử vong, bắn trúng là phải chết!
- Hình như... cũng không dùng được gì!
- Ôi! Hồng Nguyệt thở dài. - Tại sao Thái Hư nhất mạch chúng ta lại có
tiểu tử ngu xuẩn như ngươi vậy chứ! Ngươi muốn giành được hạng nhất
trong hội săn bắn lần này, chỉ cần "số đầu" mà thôi, có cây cung này,
còn lo lắng gì nữa?
- Cô bảo ta cướp nhát cuối? Chu Hằng hiểu ra.
Cây cung này có thể bỏ qua khoảng cách trong vòng trăm dặm, như vậy dùng nó để đánh yêu thú bị trọng thương thì tuyệt đối là một mũi tên một
con!
Người khác không có hắc kiếm như Chu Hằng, có thể một chiêu trực tiếp
chí mạng, dù là bá chủ Vương giả trong võ cũng chỉ có thể làm yêu thú
trọng thương rồi mới đánh chết. Mà Chu Hằng có thể ở xa trăm dặm trực
tiếp cướp nhát cuối, vậy quả thật là không gì cản nổi.
Chu Hằng liếc Hồng Nguyệt, nữ nhân này chưa bao giờ lại vô duyên vô cớ
giúp người, lúc trước giải trừ tẩy não bốn đại Long Hoàng cũng không
quên tặng kèm một cái khống chế tâm linh, đặt lão biến thái ở lại Độ
Dương Tinh cũng gõ hắn một cái yêu cầu.
Lần này hỗ trợ lại không có thêm điều kiện kèm theo? Thật là làm người ta khó tin!
- Còn dùng ánh mắt hoài nghi này nhìn bản tôn, bản tôn móc mắt ngươi ra! Hồng Nguyệt lập tức trở nên hung tợn.
Chu Hằng cười ha hả, vội vàng thu hồi cung, tên.
Rầm! Rầm! Rầm!
Ngay lúc này, cửa lớn đột nhiên vang lên.
- Lại là tên khốn nào tới khiêu chiến? Chu Hằng khó chịu nói, những người này có phiền hay không chứ!
Hồng Nguyệt mím môi cười, kiều mị ngàn vạn, nàng nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung, cứ thế bay qua bay lại.
Chu Hằng đi ra mở cửa, nhưng khi mở cửa lớn ra, hắn không khỏi sửng sốt, bởi vì ngoài một lão già đứng ngoài cửa ra, lại trống vắng lạnh lùng,
không có nửa bóng người khác!
Xảy ra chuyện gì vậy?
Từ khi Hồng Nguyệt công bố Chu Hằng là vị hôn phu của nàng, cửa lớn này
vốn không hề im lặng, ngày đêm có cả đống người tới kháng nghị, muốn Chu Hằng giải trừ hôn ước. Tràng cảnh yên tĩnh như bây giờ, quả thật làm
người ta hoài nghi có phải còn âm mưu khác hay không.
- Khụ! Thấy Chu Hằng chỉ lo nhìn đông nhìn tây, lão già không khỏi ho khan một tiếng, nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Lúc này Chu Hằng mới chuyển mắt nhìn vào người lão già này, ánh mắt chợt co rụt, bởi vì lão già này quá bình thường, bình thường đến mức hắn
không nhìn ra được chút khác thường nào.
Người có thể xuất hiện ở chỗ này, tuyệt đối không thể là hạng người bình thường.
Bằng thần thức cảm ứng của Chu Hằng, ngay cả cường giả Thiên Hà Cảnh
cũng không thể che giấu được hắn, như vậy tu vi của đối phương cũng đã
tự nói rõ - Tuệ Tinh Cảnh! Không sai, không phải cấp Hắc Động, bởi vì
lão già này rõ ràng ăn mặc kiểu người hầu quản gia, làm sao có thể là
cấp Hắc Động?
Nếu nói Hồng Nguyệt thu một người hầu cấp Hắc Động thì còn được, nhưng ở Bách Long Tinh? Nói chơi!
Khó trách người ở đây đều chạy sạch, ai gặp cường giả Tuệ Tinh Cảnh còn không run lẩy bẩy?
- Vãn bối Chu Hằng, không biết tiền bối đến cửa thăm viếng là vì chuyện
gì? Chu Hằng chắp tay hành lễ với đối phương, đây là tôn trọng tối thiểu đối với cường giả.
- Người trẻ tuổi, tiểu thư nhà ta muốn gặp ngươi, mời theo lão hủ! Lão
nhân mỉm cười, mắt già như đã mờ, nhưng bên trong con mắt lại như có ánh sao chớp động, làm cho tâm thần người ta phát lạnh.
Chu Hằng gật đầu, cũng không hỏi nhiều, nói: - Vậy
xin tiền bối dẫn đường!
Thế lực Tuệ Tinh Cảnh tự nhiên chiêu mộ được võ giả Tuệ Tinh Cảnh, nhưng muốn làm cường giả cấp Tuệ Tinh tự làm người hầu thì tuyệt đối không
thể! Bởi vậy, khẳng định lão nhân này đến từ thế lực cấp Hắc Động!
Nghe nói Bách Long Tinh chỉ có năm vị cường giả cấp Hắc Động, trong đó
có hai người ở phía hoàng thất, ba người khác chia ra trong các quyền
quý, không biết lão nhân này thuộc về hoàng thất hay là quyền quý.
Chu Hằng không hề e sợ, nếu thật có người muốn bất lợi với hắn, Hồng Nguyệt tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Lão già khom người run rẩy đi trước dẫn đường, chậm rì rì không nhanh
hơn con kiến bao nhiêu, làm cho người thật muốn kéo hắn lên đi cho
nhanh.
Nhưng xách lên một vị cường giả cấp Tuệ Tinh, thế thì không phải ngại sống lâu qua còn gì?
Trong lòng Chu Hằng chỉ nổi lên hai chữ: làm dáng!
Rõ ràng là tồn tại cấp Tuệ Tinh, lại cứ phải giả vờ ra vẻ như già sắp chết, thế này còn không phải làm dáng còn gì?
Trong lúc hắn thầm oán, đi suốt nửa giờ, bọn họ coi như mới đi hết được
con phố, rẽ qua một cái, trước mặt xuất hiện một chiếc xe ngựa hoa lệ,
do tám con Hỏa Vân Mã chân đạp trên lửa làm sức kéo, trên toa xe phủ đầy hoa văn Tử Kinh Hoa.
Tử Kinh Hoa?
Đó là dấu hiệu của hoàng thất Đại Tần đế quốc!
Người trong xe ngựa này... là Công chúa Đại Tần đế quốc? Đương nhiên, cũng có thể là Quận chúa của thân vương nào đó.
Lão nhân "gian khó" leo lên xe ngựa trước, gõ nhẹ lên thùng xe, nói: - Điện hạ, lão nô đã dẫn người đến!
- Cho hắn vào đi! Bên trong truyền ra tiếng nói nũng nịu, nhưng rất êm tai.
- Rõ! Lão nhân mở cửa buồng xe, làm động tác mời Chu Hằng, đợi cho Chu
Hằng lên xe, hắn liền đóng cửa lại, bản thân ngồi vào chỗ lái, điều
khiển tám con Hỏa Vân Mã bắt đầu chạy.
Trong nháy mắt Chu Hằng vào trong thùng xe, thiếu chút bị chói mù mắt!
Đây là một mảnh thế giới màu phấn hồng, tường tô phấn hồng, cái bàn phấn hồng, ghế dựa phấn hồng, giường phấn hồng, cái ly phấn hồng, bức màn
phấn hồng, còn có một bóng người phấn hồng.
- Ngươi chính là Chu Hằng? Người dáng hồng nhạt kia đang ăn một miếng
điểm tâm hồng nhạt, ngẩng đầu liếc Chu Hằng một cái, nhưng không ngờ
chiếc mũ hồng nhạt cụp xuống, che tầm mắt nàng, làm nàng tức giận đến
giơ đôi chân mang giày cao hồng nhạt đạp lung tung.
- Còn không giúp bổn cung! Dáng người hồng nhạt kia nũng nịu ra lệnh.
- .... Không phải cô có tay hay sao? Chu Hằng than thở.
- Không thấy bổn cung không rảnh tay hay sao? Người áo hồng nhạt hùng hồn nói.
Tay của nàng đang cầm miếng điểm tâm hồng nhạt kia, không hề có ý buông tay.
Sẽ không lại gặp một đứa ăn hàng nữa chứ?
Chu Hằng bước lên, gỡ mũ của đối phương xuống, lập tức liền thấy mái tóc phấn hồng rũ xuống, hiện ra dung mạo vừa vui vừa bực, xinh đẹp vô cùng, đạt đến cấp bậc như Ứng Mộng Phạm, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.
Chỉ là.... quá nhỏ rồi!
Đây là một mỹ thiếu nữ, tối đa chỉ 13-14 tuổi, tuy rằng thân thể đã bắt
đầu phát dục, hiện ra cong trước vểnh sau, nhưng còn kém xa mới gọi là
đầy đặn, dung mạo vẫn còn một chút non nớt.
- Lui ra, quỳ xuống cho bổn cung! Mỹ thiếu nữ áo phấn hồng này ra lệnh, thật là ngạo kiều.
Chu Hằng không khỏi bật cười, nói: - Tốt nhất là cô nên lau sạch miệng, rồi mới học theo dáng người lớn!
Mỹ thiếu nữ áo hồng đột nhiên toát ra vẻ bực bội, nhưng vươn lưỡi hồng
liếm một vòng, lập tức bị nàng lau sạch khóe miệng, đúng là có thể liều
mạng với Khương Tử Sương, nàng liền chếch mặt lên, nói: - Ngươi thật to
gan!
- Lá gan của ta quả thật không nhỏ! Chu Hằng gật đầu nói, bộ dạng không hề nhượng bộ.
- Vì sao ngươi không sợ ta? Mỹ thiếu nữ áo hồng toát ra vẻ mê hoặc. - Người khác vừa thấy ta, liền sợ đến cả người run run mà!
- Ta lại không biết cô là ai, làm sao mà sợ được? Chu Hằng cười nói,
thật ra hắn đoán được mỹ thiếu nữ này nhất định là Công chúa hoàng thất, về phần xếp thứ mấy thì có trọng yếu hay sao?
Mỹ thiếu nữ áo hồng liền toát ra vẻ giật mình, lập tức trở nên đắc ý,
nói: - Ha ha! Thì ra là vậy! Thế thì ngươi nghe cho kỹ đây, bổn cung
chính là thất công chúa Liễu Doãn Nhi được phụ hoàng đại nhân sủng ái
nhất nhất!
- À! Thì ra là thất công chúa điện hạ! Chu Hằng gật đầu, đây là vị hôn
thê của Đông Thiên Vương trong Tứ Đại Thiên Vương? Thật không ngờ, lại
chỉ mới là một đứa nhóc con.
- Hả! Vì sao ngươi biết thân phận của bổn cung còn không sợ hãi? Liễu Doãn Nhi kỳ quái hỏi.
- Ta lại không có nói biết thân phận của cô liền sẽ sợ!
Chu Hằng thuận miệng nói.
- Nhưng... nhưng... nhưng vừa nãy ngươi không phải nói vậy! Liễu Doãn Nhi giận dữ chỉ trích, bộ dáng như gặp phải kẻ lừa gạt.