Lại nói, tên thủ lĩnh bọn cường khấu nhận thấy Quan lão uy vũ bất phàm, tướng mạo oai nghiêm, nhãn thần như điện thì biết ngay đó là một nhân vật không thể xem thường. Hắn liền quay sang Cấp Thần Quỷ hỏi :
- Lão Tang. Vị lão tiên sinh đó lai lịch thế nào.
Cấp Thần Quỷ cất tiếng cười nhạt :
- Nãy giờ mới nghe ngươi nói được một câu cho ra con người. Ngươi muốn biết lão nhân gia là ai ư. Hừ hừ.
Nghe Cấp Thần Quỷ nói với vẻ nghiêm trọng như thế, tên kia cũng thầm chột dạ, hồi hộp hỏi :
- Lão nhân gia là ai thế.
Cấp Thần Quỷ lạnh lùng nói :
- Ta cũng chẳng tiếc gì mà không nói cho ngươi biết. Lão nhân gia chính là nhân vật đĩnh đĩnh đại danh Sinh Tử Phán Quan lão tiền bối. Danh hiệu của lão nhân gia chắc ngươi cũng đã từng nghe qua rồi.
Tên thủ lĩnh chưa nghe dứt câu thì đã giật nảy mình, mặt biến sắc, bật lùi ra phía sau mấy bước, cảm thấy có một làn hơn lạnh chạy dọc sống lưng. Bọn thủ hạ đứng sau lưng hắn cũng đều rúng động.
Uy danh của Quan lão, những người như bọn họ đương nhiên đã được nghe qua. Ngày trước, suốt cả một thời gian dài, uy danh của Quan lão chấn động cả võ lâm, bất kể thuộc chính tà ma đạo, ai ai cũng phải kính sợ. Ngờ đâu nay lại gặp phải vị đại sát tinh khét tiếng một thời trong hoàn cảnh này.
Nghe đến danh hiệu của Quan lão, bọn cường đạo có vẻ nao núng, không biết nên xử sự thế nào cho phải.
Rút lui ư. Đã đến nước này rồi. Chẳng biết có còn cơ hội rút lui hay không. Còn nếu tấn công mà không giết chết được Quan lão ngay tại đây, mà chuyện này e rằng còn khó hơn cả lên trời, thì sau này bọn họ chẳng còn chỗ nào để dung thân. Thủ đoạn ghê gớm của Quan lão bọn họ đã quá biết rồi.
Cả bọn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao cho phải.
Giữa lúc toàn trường đang yên ắng như tờ, bỗng nhiên trong đám cường đạo có một tên lên tiếng :
- Đại đương gia. Chuyện đã đến nước này rồi, e chẳng còn đường nào để lui nữa. Chúng ta người đông thế mạnh, sợ gì bọn họ chứ.
Tên vừa mới lên tiếng là một hắc y nhân, mặt được che kín bằng một mảnh vải đen. Nhưng chỉ vừa nghe hắn ta lên tiếng, Quan lão đã nhận ra ngay hắn ta là ai rồi, liền cười nhạt nói :
- Ta còn tưởng là ai. Hóa ra kẻ đứng đằng sau xúi bẩy lại là ngươi. Hừ hừ. Đào Vĩnh Thọ. Có lẽ ngươi đã chán sống rồi phải không.
Tên kia quả đúng thật là Bát Quái Kim Đao Đào Vĩnh Thọ. Chính hắn đã vì lòng tham nên mới tìm lời xúi giục bọn này đến đây chặn đường đoạt của. Đương nhiên là hắn đã không nói cho bọn chúng biết đối phương là ai. Nay hắn thấy cả bọn quần tà vừa mới nghe danh Quan lão là có vẻ dao động nên mới định tìm lời khiêu khích, muốn cho song phương xung đột để hắn ở giữa thủ lợi.
Nào ngờ, Quan lão vừa mới nghe hắn ta lên tiếng là đã nhận ra ngay. Biết không thể nào tránh né được nữa, hắn đành cố làm ra vẻ tự nhiên, không hề sợ hãi, ung dung rảo bước ra phía trước.
Rồi đột nhiên hắn ta xông thẳng tới phía trước, thanh Bát Quái Kim Đao trong tay vung lên, nhằm vào lão tứ Tiếu Diện Quỷ Thạch Phi trong bọn Lan Thương Tứ Sát chém tới, mở đầu cuộc động thủ.
Chẳng phải hắn ta không sợ chết mà xông ra giao đấu đầu tiên. Chỉ vì hắn ta là một kẻ thâm hiểm gian ngoa, biết rằng ngày hôm nay không thể nào tránh thoát khỏi tay Quan lão, nên mới tiến ra trước mở đầu cuộc động thủ, khiến cho bọn quần tà không còn đường rút lui nữa, bắt buộc phải liên tay với hắn mà đối phó với bọn Quan lão. Và hắn cũng rất khôn ngoan khi chọn lựa đối thủ, bởi trừ Giang Hoài Ngọc không kể thì lão tứ Thạch Phi là kẻ có võ công kém nhất bên phe đối phương.
Thạch Phi lần đầu vì chủ nhân ra sức nên cố sức hiển lộng thần oai, sử dụng toàn kỳ chiêu, trường kiếm múa tít tạo nên vô số những bông hoa bạc tấn công tới tấp vào các yếu huyệt của đối thủ.
Tên họ Đào cũng không chịu kém, bảo đao múa tít, một vầng kim quang bao bọc quanh thân, chặn đứng ngân quang.
Trận đấu rất ác liệt.
Qua hơn hai mươi, Đào Vĩnh Thọ dần dần kém thế, liên tiếp bị đẩy lùi về phía sau, chỉ còn đường chống đỡ chứ không thể phản kích lại được chiêu nào, lại còn mấy lần ngộ hiểm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa, hắn ta sẽ bị kiệt lực mà phải mất mạng dưới kiếm của đối phương.
Tên thủ lĩnh thấy thế liền rú lên một tiếng vang rền, rồi múa kiếm xông vào. Và bọn thủ hạ cũng đồng loạt rút vũ khí nhập cuộc. Bọn chúng để bảy tên hợp cùng Đào Vĩnh Thọ vây đánh Lan Thương Tứ Sát. Số còn lại ồ ạt lao vào tấn công cỗ xe, nơi có ba người bọn Quan lão trấn giữ.
Quan lão, Uông lão và Bách Lý Hạc thấy thế liền chia ra bảo vệ ba phía. Ba lão múa tít ngọn roi trong tay. Chỉ nghe xoẹt xoẹt mấy tiếng, ngay phía trước mặt ba lão, trong khoảng chu vi bảy thước bỗng biến thành một bức tường vô hình vững chắc ngăn không cho bất cứ kẻ nào đến gần cỗ xe.
Có tám chín tên cường khấu không may lỡ xông vào bên trong phạm vi đó, bị trúng độc thủ, chỉ kịp thét lên mấy tiếng thảm thiết rồi ngã ngửa tức thì. Bọn chúng máu tươi đầy mặt, má bên phải đều bị roi quất trúng, có vết thương dài đến ba tấc, sâu thấy xương, máu tươi chảy ra lai láng, trông thật kinh khiếp rùng rợn. Bọn chúng đau quá nên đều chết giấc tức thì.
Bọn cường khấu thấy tình hình như thế đều giật mình kinh hãi. Chúng liền hợp nhau tấn công, nhưng cả mấy lượt đều bị đẩy lùi.
Nhưng chúng đã không còn đường để lùi nữa, vẫn như con thiêu thân liên tục lao vào hết tên này đến tên khác. Chỉ trong thoáng chốc, lại có thêm mười mấy tên nữa trúng thương ngã lăn ra.
Máu tươi lai láng mặt đất. Thây chất ngổn ngang.
Tên thủ lĩnh bọn cường khấu cũng là một kẻ cơ mưu thâm trầm. Hắn ta nhận thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn chút nào. Và hắn lại phát hiện ra một điều trọng yếu là ba người đối phương vây quanh cỗ xe ngăn chặn không cho ai đến gần. Thế là hắn ta nghĩ ra một ý tưởng, liền tập họp bọn thủ hạ lập thành vòng vây bên ngoài, rồi luân phiên ném ám khí vào.
Lúc này, tình thế đã đổi khác.
Bọn cường khấu không lao vào tấn công nữa, chỉ vây chặt bên ngoài mà ném ám khí vào. Trong khi đó, ba người bọn Quan lão lại phải liên tục múa tít ngọn roi ngăn không cho ám khí bắn vào bên trong cỗ xe.
Hiện tình vẫn còn tạm ở thế cân bằng.
Song, nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa ba người bọn Quan lão rồi sẽ đến lúc kiệt lực, không còn sức kháng cự.
Mấy lần, cả ba định xông ra ngoài tiêu diệt kẻ địch nhưng lại không thể nào rời bỏ vị trí được, nếu không muốn để cho Giang Hoài Ngọc phải thọ thương. Ba lão đành tiếp tục đương cự, thầm cầu mong cho bên đối phương sớm sử dụng hết ám khí, trước khi một trong ba lão kiệt lực.
Thật ra thì việc ba lão muốn rời khỏi đây là một việc dễ như trở bàn tay, bọn cường khấu không thể nào ngăn trở nổi. Song ba lão đều lo cho sự an nguy của Giang Hoài Ngọc mà kiên quyết không rời vị trí.
Trong khi đó, bên phía bọn cường khấu tình thế cũng chẳng hơn gì. Bọn chúng đều thầm cầu mong sao cho bọn Quan lão sẽ bị kiệt lực trước khi bọn chúng hết ám khí. Nếu không, khi ba lão phản công thì bọn chúng sẽ chết không có chỗ chôn thân, hoặc tệ hơn nữa, sẽ “được” nếm thủ đoạn ghê gớm của Quan lão, những thủ đoạn mà chỉ mới tưởng tới thôi cũng đủ lạnh người.
Lúc ấy, Giang Hoài Ngọc đang ngồi trong xe, nghe tiếng đánh nhau liền nhẹ vén rèm lên nhìn xem. Đảo mắt nhìn một lượt khắp toàn trường, chàng khẽ cau mày. Phía ba người bọn Quan lão tạm thời vẫn còn có thể cầm cự được. Nhưng bên phía bọn Lan Thương Tứ Sát thì tình hình khác hẳn.
Song cũng phải công nhận võ công của bọn Lan Thương Tứ Sát không phải hạng tầm thường. Bọn họ một đấu với hai mà không hề tỏ ra kém thế. Chỉ có lão tứ Thạch Phi là dần dần rơi vào thế hạ phong.
Võ công của gã kể ra cũng khá cao. Nhưng so với tên Đào Vĩnh Thọ thì cũng chỉ một chín một mười mà thôi. Nay lại bị hai người hợp công nên bị dồn vào thế kém, đã mấy phen rơi vào hiểm cảnh, chỉ tạm chống chọi được nhất thời, chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ phải thọ hại.
Lúc nãy, sở dĩ tên họ Đào tỏ ra kém thế la chỉ vì muốn đồng bọn nhảy vào tham chiến. Giờ thì mục đích đã đạt thành, hắn không còn ngần ngại gì nữa mà không dùng hết sức quyết đấu, mong sớm đánh bại được đối phương để còn đi lo việc khác. Đối tượng của hắn là Giang Hoài Ngọc chứ chẳng phải là Thạch Phi. Hắn ta vừa đánh mà ánh mắt thỉnh thoảng vẫn cứ ngó chừng cỗ xe. Hắn đã nuôi ý định là khi có cơ hội sẽ bất ngờ tập kích, bắt chàng mang đi, để mặc bọn cường khấu ở lại cùng sống chết với bọn Quan lão. Thật là một ý đồ thâm độc.
Cuộc chiến vẫn tiếp diễn rất ác liệt.
Bỗng nhiên, Thạch Phi rú lên một tiếng thất thanh, vai trái đã trúng đao, máu tuôn lai láng ướt đẫm y phục. Nhưng gã vẫn gắng sức múa kiếm tiếp tục chiến đấu. Tuy vậy, tiếng rú thất thanh vừa rồi của gã cũng đã làm ảnh hưởng đến bọn huynh đệ. Bọn họ vì lo lắng cho nghĩa đệ mà phân tâm, liên tiếp ngộ hiểm.
Tình hình đã đến thế này rồi, không còn cách nào khác, Giang Hoài Ngọc khẽ buông tiếng thở dài, nhẹ nhàng đưa ngọc thủ ra bên ngoài cửa sổ. Đã đến lúc chàng bắt buộc phải động thủ.
Bàn tay chàng khẽ xoay một vòng nhẹ nhàng. Tiếp đó, năm ngón tay của chàng liên tục co lại rồi búng ra như đang gảy đàn. Ngay tức khắc, một luồng ánh sáng lấp lánh ngân quang từ trong tay áo chàng bay ra, hướng thẳng về phía tên Đào Vĩnh Thọ lao vút tới nhanh như tên bắn.
Chỉ nghe tên họ Đào rú lên một tiếng thất thanh, buông rơi thanh đao, thân hình loạng choạng muốn ngã. Thạch Phi đang lúc căm hận không nơi phát tiết, liền vung kiếm chém hắn một nhát, đứt làm hai đoạn.
Ngay lúc đó, Giang Hoài Ngọc lại xoay bàn tay vẽ nên một vòng tròn nữa, rồi ngón tay chàng cứ co lại búng ra liên tiếp. Luồng ngân quang kia như con thần long vũ lộng giữa không trung, rồi nhắm vào bọn địch nhân lao xuống.
Chỉ trong khoảnh khắc, ánh ngân quang đã chiếu khắp toàn trường. Tiếng la hét inh ỏi. Tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt.
Rồi đột nhiên, luồng ngân quang kia đã bay trở về, và được Giang Hoài Ngọc thu trở lại vào tay áo.
Lúc này, cuộc