Trong một trang viện cổ kính uy nghiêm nằm bên một cánh rừng thưa gần bờ Tương Giang, tại một gian phòng thanh tĩnh nơi hậu viện có bảy người hiện diện, vẻ mặt ai nấy đều khá trầm trọng, ra chiều lo lắng.
Một chàng thiếu niên tuổi độ mười sáu đang nằm trên giường. Sắc diện chàng tuy có vẻ mệt mỏi, khí sắc nhợt nhạt, nhưng vẫn còn hiện rõ nét tuấn tú, tinh anh. Ngũ quan đoan chính hơi đượm nét phong sương, dường như chàng đã từng trải qua lắm chuyện tang thương biến cải.
Ngồi trên một chiếc ghế tựa kê cạnh đầu giường là một Hoàng y nữ lang tuổi độ đôi mươi, trông rất xinh đẹp diễm lệ, phong thái đường bệ uy nghi. Nàng vận bộ cung trang vô cùng lộng lẫy, châu cài ngọc giắt rực rỡ chói ngời. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn chàng thiếu niên đang nằm trên giường, lộ vẻ quan tâm. Một đồng tử lối mười bốn, mười lăm tuổi vận áo gấm hoa lệ theo phục sức của bậc vương tôn đang đứng bên cạnh nàng, dáng vẻ có chừng sợ sệt. Một tay nàng đang nắm tay đồng tử, còn tay kia đặt nhẹ lên thành ghế.
Đứng hầu phía sau Hoàng y nữ lang là hai Hoàng y thiếu nữ cũng vận cung trang, dung nghi thanh tú kiều diễm. Hai người còn lại là một Hoàng bào lão nhân với một Hoàng y lão bà. Phong thái của cả hai đều chứng tỏ mình là bậc cao nhân nhất đẳng.
Hoàng bào lão nhân đang cầm tay chàng thiếu niên nằm trên giường bắt mạch, chốc chốc lại cau mày nhíu mặt, trầm tư hồi lâu. Hoàng y nữ lang ngồi yên một lúc lâu, rồi có vẻ sốt ruột, lên tiếng hỏi :
- Hồng Tổng quản. Thương thế của y thế nào ? Có còn cứu chữa được không ?
Hoàng bào lão nhân lắc đầu thở dài nói :
- Thương thế đã quá nặng, lão phu cũng đành phải bó tay.
Hoàng y nữ lang khẽ giật mình, hỏi :
- Tổng quản sao lại nói thế ? Chẳng lẽ Tổng quản không thể chữa trị được ư ?
Hoàng bào lão nhân khẽ thở dài, lắc đầu. Hoàng y nữ lang đưa mắt nhìn chàng thiếu niên đang nằm trên giường, sắc mặt lộ vẻ thương tiếc. Nàng cũng khẽ buông một tiếng thở dài.
Chàng thiếu niên gượng cười nói :
- Tại hạ xin đa tạ cung chủ và các vị đã hết lòng chiếu cố. Tại hạ cũng biết mình thọ thương quá nặng, khó lòng qua khỏi. Chỉ cầu xin cung chủ lượng tình mà đưa tin về cho gia phụ giúp cho. Tại hạ vô cùng cảm kích.
Hoàng y nữ lang gật đầu nói :
- Lệnh tôn là ai ? Cư ngụ nơi nào ? Bản cung hứa sẽ đưa tin đến tận nơi. Và tiểu huynh đệ còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành thì hãy cứ nói ra, bản cung cũng sẽ lo liệu giúp cho.
Chàng thiếu niên lắc đầu, khẽ nói :
- Cảm tạ cung chủ. Tại hạ chỉ mong cung chủ đưa tin giúp cho mà thôi chứ không dám cầu gì hơn. Gia phụ họ Lam, ở Nam Hải, Phù Châu đảo, Trường Hận Phong, Bách Hợp Cung. Muốn đến đó thì phải …
Hoàng bào lão nhân ngắt lời :
- Ngươi là Lam Hận Minh hay Lam Hoài Ngọc ?
Chàng thiếu niên ngẩn người ngạc nhiên, nói :
- Tại hạ là Lam Hoài Ngọc. Sao tiên sinh …
Hoàng bào lão nhân mỉm cười hỏi :
- Ngươi thắc mắc không hiểu tại sao lão phu lại có thể biết lai lịch của ngươi phải không ? Ngươi đã từng nghe danh hiệu Nghi cung hay chưa ?
Chàng thiếu niên tên Lam Hoài Ngọc ngập ngừng nói :
- Dạ. Tại hạ đã nghe rồi. Nghi cung là một trong Võ lâm Tam cung, do một vị công tử nào đó đứng đầu. Nhưng …
Hoàng bào lão nhân cười nói :
- Phải rồi. Vị công tử đó chính là vương thượng của chúng ta đấy. Tước vị của vương thượng cao hơn phụ vương ngươi hai bậc. Chữ Nghi ở đây được lấy từ tước hiệu của vương thượng đấy.
Lam Hoài Ngọc lắp bắp nói :
- Nghi … Nghi vương ư ?
Hoàng bào lão nhân gật đầu nói :
- Phải rồi. Vương thượng lại còn đang nắm giữ đại quyền, địa vị không thua gì một vị Bá chủ. À. Mà ngươi đã được gia phong tước vị nào chưa ?
Lam Hoài Ngọc cúi mặt nói :
- Dạ chưa. Tại hạ là con thứ, không được phong tước. Chỉ có đại ca là đã được sắc phong Tam đẳng hầu.
Hoàng bào lão nhân nói :
- Chỉ tại quyền vị của phụ vương ngươi quá nhỏ bé, thế lực non yếu nên con thứ mới không được dự vào hàng tước phẩm. Chứ không phải như vương thượng của chúng ta uy quyền to lớn, thế lực hùng mạnh. Ngươi có biết không ? Chính lão phu đây cũng là một vị Nhất đẳng hầu đấy nhé ?
Lam Hoài Ngọc giật mình, đưa mắt nhìn lão. Nhưng rồi chàng nghĩ lại thấy như thế cũng phải. Nghi Vương là nhất đẳng đại vương, lão là Tổng quản Nghi Cung thì được phong nhất đẳng hầu là phải rồi. Giống như phụ vương của chàng là Tam đẳng vương thì đại ca của chàng cùng với ba vị Tổng quản đều là Tam đẳng hầu vậy. Hoàng bào lão nhân lại mỉm cười nói tiếp :
- Nhưng không sao. Để lão phu nói lại với vương thượng giúp ngươi. Với tư chất của ngươi, được bái tướng phong hầu không khó lắm đâu. Hay là …
Lão chợt nảy ra một ý, liền quay sang Hoàng y nữ lang nói :
- Hay là cung chủ hãy nhận tiểu tử này làm đệ đệ ?
Hoàng y nữ lang cả mừng nói :
- Lời của Tổng quản thật hợp ý bản cung. Thế nào ? Ngọc đệ hãy làm đệ đệ của bản cung đi nhé ?
Lam Hoài Ngọc đưa mắt nhìn nàng, khẽ buông tiếng thở dài. Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của mình, chàng cúi đầu không nói gì, sắc mặt tỏ vẻ buồn rầu. Nhưng chàng tuyệt đối không hề lộ vẻ đau thương.
Hoàng y nữ lang hiểu tâm trạng của chàng, liền nói :
- Hãy cứ quyết định như thế đi. Kể từ bây giờ, Ngọc đệ đã là đệ đệ của bản cung rồi đấy nhé.
Lam Hoài Ngọc khẽ “dạ” một tiếng, ánh mắt nhìn nàng lộ vẻ cảm kích. Hoàng bào lão nhân lại hỏi :
- Ngươi vào Trung Nguyên làm gì ? Sao lại bị bọn kia truy sát thế ?
Lam Hoài Ngọc đáp :
- Tại hạ vâng mệnh phụ vương vào Trung Nguyên thị sát tình hình. Đi chuyến này còn có đại ca và mấy vị thúc thúc của tại hạ nữa. Mọi người chia đường hành sự. Nhưng không hiểu sau bọn người kia cứ nhắm vào tại hạ mà truy sát. Nghe bọn chúng nói cái gì là … là Thiên Thư chi đó.
Hoàng bào lão nhân chợt “ồ” lên nói :
- Thế thì lão phu hiểu rồi.
Không chỉ lão, cả những người khác cũng đều như có vẻ đã hiểu ra vấn đề. Thấy sắc mặt Lam Hoài Ngọc có vẻ ngơ ngác, Hoàng bào lão nhân cười nói :
- Ngươi muốn biết tại sao bọn người võ lâm kia lại ráo riết truy sát ngươi phải không ? Bọn chúng cho rằng ngươi đang cất giữ quyển “Vô Tự Thiên Thư” đấy. Không hiểu tin tức này do người nào truyền ra để hãm hại ngươi, chắc là hắn ta đối với ngươi có mối hận thù gì thâm sâu ghê lắm. Sau này, khi qua lại giang hồ ngươi cần phải cẩn thận hơn mới được.
Lam Hoài Ngọc buồn rầu nói :
- Chuyện đó giờ không quan trọng nữa. Dù sao tại hạ cũng chẳng còn sống thêm được bao lâu nữa. Những chuyện mai sau … đâu cần tính tới.
Hoàng bào lão nhân cười ha hả nói :
- Ai nói là ngươi chẳng còn sống thêm được bao lâu nữa ? Lão phu xem tướng mạo ngươi chẳng phải là kẻ yểu mệnh đâu.
Lam Hoài Ngọc ngơ ngác nhìn lão nhân. Nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của chàng, lão bật cười hỏi :
- Sao thế tiểu tử ?
Lam Hoài Ngọc ngập ngừng nói :
- Tiên sinh bảo sao ạ ? Ý tiên sinh là … là … thương thế của tại hạ … vẫn còn có cách cứu chữa ?
Hoàng bào lão nhân gật đầu đáp :
- Đúng thế.
Lam Hoài Ngọc cúi đầu khẽ nói :
- Tiên sinh không cần phải giấu tại hạ. Xin tiên sinh hãy nói thật, tại hạ còn có thể sống thêm được bao lâu nữa ?
Hoàng bào lão nhân bật cười, vỗ đầu nói :
- Lão phu thật là hồ đồ, nói chuyện không đầu không đuôi khiến tiểu tử ngươi đã hiểu lầm.
Đoạn lão nghiêm nét mặt nói :
- Cứ theo thương thế mà luận thì ngươi chỉ còn có thể cầm cự được khoảng bốn năm ngày nữa là cùng. Nhưng ngươi hãy cứ yên tâm. Tuy lão phu không có cách chữa trị nhưng cũng không có nghĩa là thiên hạ không có người nào chữa trị được. Lão phu biết một nhân vật y thuật rất cao minh, tài giỏi hơn lão phu rất nhiều. Lão phu sẽ viết một phong thư để ngươi mang đến nhờ lão ta chữa trị cho.
Hoàng y nữ lang cả mừng nói :
- Thế thì hay quá. Lời của Tổng quản khiến bản cung đỡ lo. Nhưng lão thần y kia ở tại nơi nào ? Từ đây đến đó phải mất khoảng thời gian là bao lâu ? Chỉ sợ lão ta ở xa quá, Ngọc đệ không đủ thời gian đến đó.
Hoàng bào lão nhân nói :
- Lão ta là Lãn đại phu, hiện đang ẩn cư ở Giang Nguyên.
Hoàng y nữ lang hỏi :
- Giang Nguyên là nơi nào thế ? Bản cung trước giờ chưa từng nghe nói đến địa phương này. Có xa nơi đây lắm không ?
Hoàng bào lão nhân đáp :
- Thật ra thì cũng không thể gọi là gần. Giang Nguyên là một vùng đất mà tứ bề đều bị sông nước bao bọc, xung quanh lại có sương mù dày đặc che phủ quanh năm. Vì thế mà chẳng có mấy người biết được sự tồn tại của nó. Giang Nguyên nằm ngay giữa dòng Trường Giang, ở về phía đoạn cuối hạ lưu, gần đến cửa biển.
Hoàng y nữ lang lắc đầu nói :
- Xa quá.
Hoàng bào lão nhân nói :
- Tuy cũng hơi xa. Nhưng lão phu có thể giúp cho Lam tiểu tử tạm thời kéo dài sinh mạng thêm ba tháng nữa, rồi viết một lá thư để y mang đến cho lão ta. Dù tính tình lão ta có hơi kỳ quái một chút, rất ít khi chịu chữa trị cho người khác, nhưng hy vọng lão ta sẽ vì nể tình chúng ta mà chịu chữa trị cho Lam tiểu tử.
Hoàng y nữ lang gật đầu, cười nói :
- Thế thì được. Tổng quản hãy mau chữa trị cho Ngọc đệ đi. Để kéo dài thêm nữa e không tốt cho sức khỏe của Ngọc đệ.
Hoàng bào lão nhân vòng tay vâng dạ. Lão trầm ngâm nghĩ ngợi giây lát rồi lại quay sang nhìn một trong hai cung trang thiếu nữ đang đứng hầu phía sau lưng Hoàng y nữ lang, bảo :
- Lấy cho lão phu một chén nước sạch.
Cung trang