Lại nói, trải qua một thời gian dài kịch chiến, phe Vệ Đạo Minh, tức quần hùng Hắc Bạch lưỡng đạo hầu hết đều thất bại thê thảm, số người bị trọng thương quá nhiều đến nỗi khiến cho một mình Vân lão không làm sao lo xuể. Lão hối hả chạy lui chạy tới, chưa kịp chữa xong người này thì đã lại có thêm người khác thọ thương, được khiêng vào. Tăng chúng Thiếu Lâm đành phải tạm băng bó, rồi để nằm xếp hàng trong đại điện, chờ Vân lão đến cứu chữa.
Cuộc chiến kéo dài suốt cả đêm. Tăng chúng đốt đuốc soi sáng khu vực chính giữa cục trường để song phương tỷ đấu. Phe quần hùng tuy thảm bại nhưng vẫn chưa muốn bỏ cuộc. Bọn họ hy vọng cậy vào số đông dùng phép xa luân chiến, tiêu hao sinh lực đối phương mà cuối cùng thủ thắng.
Đến khi trời hửng sáng, cuộc giao tranh gần như đã đến hồi tàn cục.
Lúc này, quần hùng bên phe Bạch đạo đều đã thọ thương gần hết, chỉ còn lại mấy người là phương trượng Thiếu Lâm Không Hư đại sư, chưởng môn Võ Đang Huyền Hạc đạo trưởng, bang chủ Cái Bang Hà Vĩnh Tuấn, cùng với Vân lão và Thành Thế Kiệt là chưa giao chiến. Số còn lại đều đã thảm bại và thọ thương. Những người bị thương nhẹ thì ngồi tại chỗ vận công điều tức, mong sớm hồi phục để đấu tiếp. Còn những kẻ thọ trọng thương thì đã được tăng chúng khiêng vào đặt xếp hàng bên trong Đại Hùng Bảo Điện, nơi Vân lão đang lo việc trị thương.
Còn bên phía Trường Hận Môn thì chỉ mới có mười bốn người giao chiến bị thất bại, và sáu trong số đó thọ thương, nhưng thương thế cũng chẳng nặng gì cho lắm. Chỉ sau vài canh giờ nghỉ ngơi điều dưỡng là bọn họ đã hồi phục bình thường.
Tình thế phe quần hùng hết sức nguy ngập.
Không Hư đại sư, Huyền Hạc đạo trưởng và Hà Vĩnh Tuấn nhìn nhau hội ý. Rồi họ Hà tiến ra quyết đấu với một lão già râu rậm vận Cẩm bào bên Trường Hận Môn. Lão này tuổi tác cũng xấp xỉ Hồng bào lão quái, và võ công cũng rất cao cường, chẳng thua kém gì lão quái.
Hà Vĩnh Tuấn sau mấy lần gặp nạn đã cố công rèn luyện võ công, do đó mà công phu tinh tiến rất nhiều. Lão chống chọi được gần trăm chiêu, rồi mới bị lão già kia đánh trúng một chưởng vào giữa ngực, ngã quỵ xuống đất không gượng dậy nổi nữa. Bọn quần hào phải tiến ra khiêng lão vào trong.
Đến lượt Huyền Hạc đạo trưởng cũng chịu chung số phận với họ Hà, nhưng đạo trưởng đã sử dụng Thái Cực Kiếm pháp tuyệt kỹ trấn sơn của phái Võ Đang chống đỡ được đến gần hai trăm chiêu. Sau cùng bị đánh rơi kiếm mà chịu bại. Tuy vậy, đạo trưởng may vẫn chưa thọ thương.
Không Hư đại sư thấy mọi người đều thảm bại thọ thương, trong lòng rất đỗi lo lắng, nhưng cũng đành phải miễn cưỡng bước ra. Đột nhiên, Thành Thế Kiệt đã bước ra ngăn đại sư lại, nói :
- Đại sư khoan hãy ra sức. Để tại hạ đấu với lão quỷ kia một trận xem sao.
Không Hư đại sư lo ngại nhìn Thành Thế Kiệt, lo ngại y không phải là đối thủ của lão già kia, vừa định lên tiếng khuyên ngăn, thì y đã rút kiếm ra, tiến đến trước mặt lão già, trầm giọng hỏi :
- Tại hạ đấu với lão trượng một trận được chăng.
Lão già kia cất tiếng cười ha hả nói :
- Có gì mà không được. Ngươi hãy động thủ đi. Lão phu lớn tuổi hơn nên nhường cho ngươi xuất chiêu trước đấy.
Thành Thế Kiệt nghiêm giọng nói :
- Vậy thì tại hạ xin thất lễ.
Lời vừa phát thì hàn quang cũng lóe lên, bảo kiếm bình thế mà xuất ra. Chiêu thức tuy bề ngoài có vẻ bình thường nhưng ẩn chứa bên trong rất nhiều sự biến hóa, cùng một lúc mà nhắm vào năm đại huyệt trên người đối phương. Lão già lộ sắc kinh hãi, không thẳng thắn đón tiếp mà vội lùi ra sau mấy bước.
Vừa xuất kiếm lần đầu đã bức đối phương phải thối lui, Thành Thế Kiệt bất giác sinh lòng hứng khởi, đột phát hùng tâm. Y hú lên một tiếng dài, rồi lập tức vung kiếm tấn công ngay. Song mục lão già chợt thoáng hiện vẻ kinh dị, nhưng rồi lão ta lại cười nhạt một tiếng, trầm giọng thốt :
- Hảo kiếm pháp.
Lời chưa dứt thì ngũ trảo cong lại như móc câu, lão ta dùng chiêu thức Không Thủ Đoạt Kiếm mà chụp vào tay cầm kiếm của Thành Thế Kiệt. Lão ta là một tay cao thủ tuyệt đỉnh nên võ công có thể tùy tâm mà vận dụng. Hiện tại, tuy chỉ là một đôi nhục thủ, nhưng một khi đã thi triển thì còn cương mãnh hơn cả đao kiếm.
Trong tâm niệm lão ta, Thành Thế Kiệt chỉ là hàng tiểu bối mới xuất sư, dù cho có được bậc danh sư chỉ điểm, học được mấy chiêu kiếm pháp kỳ diệu, thì cũng chỉ có thể đối phó với những nhân vật thường thường bậc trung trong võ lâm mà thôi. Chứ còn như gặp phải hàng cao thủ tuyệt đỉnh như lão ta đây thì chỉ không đầy ba chiêu tất sẽ bị trói tay trói chân mà chịu tội.
Nào ngờ, sự thật diễn ra hoàn toàn ngoài sự tiên liệu của lão ta. Thế Không Thủ Đoạt Kiếm của lão chưa kịp triển khai thì thanh trường kiếm trong tay Thành Thế Kiệt đã nhẹ nhàng luồn qua ngũ trảo của lão, và đâm thẳng vào huyệt Trửu Liêu trên cánh tay, cách biến hóa lợi hại phi thường.
Lão già ngạc nhiên thầm nghĩ :
- Người này còn trẻ tuổi mà sao luyện được loại kiếm thuật kinh người như vậy, e là lai lịch của y chẳng phải tầm thường.
Bên ngoài, Hồng bào lão quái đang quan chiến cũng có ý nghĩ tương tự. Lão ta hắng giọng nói :
- Lão đệ. Đừng nên giết chết hắn. Để còn bắt về tra hỏi.
Lão già đang giao chiến liền ứng tiếng đáp “vâng”. Rồi lão ta tung người qua phía trái, sau đó thối lui về sau ba bước với thân pháp cực kỳ nhanh nhẹn. Hữu thủ vừa chạm vào dây đai thì lập tức trong tay đã có thêm một cây nhuyễn kiếm. Lão ta vận khí phổ vào lưỡi kiếm, làm cho thanh kiếm cứng rắn như một thanh trường kiếm, đoạn nhìn Thành Thế Kiệt, nói :
- Tiểu tử. Kiếm pháp của ngươi khá lắm. Chúng ta hãy tỷ thí với nhau vài chiêu nữa. Nhưng lão phu phải nói trước rằng lão phu muốn bắt sống ngươi, vậy ngươi cũng đừng nên liều mạng.
Thành Thế Kiệt gật đầu nói :
- Thế cũng được. Tại hạ xin hứa là nếu thua thì sẽ xuôi tay chịu trói chứ không liều mạng.
Lão già tươi cười nói :
- Hay lắm. Ngươi xuất chiêu trước đi.
Thành Thế Kiệt khoan thai đáp :
- Tại hạ xin tuân mệnh.
Y nhẹ nhàng vung kiếm lên, nhằm đâm vào vai trái lão già. Chiêu kiếm này phóng ra, thế đi xiêu vẹo dường như không có lấy một chút kiếm khí, nó lại chẳng theo một chương pháp nào hết, vì trong kiếm pháp khắp thiên hạ, có lẽ chưa có ai sử dụng một chiêu kiếm kiểu này.
Lão già ngạc nhiên hỏi :
- Thế này nghĩa là sao.
Lão già là một nhân vật biết nhiều hiểu rộng, kiếm pháp của các gia phái trong khắp võ lâm lão đều có nghiên cứu ít nhiều, mười phần thông hiểu đến bảy tám. Ngờ đâu, Thành Thế Kiệt phát xuất một chiêu đã ra ngoài sự tưởng tượng của lão, trách nào lão chẳng ngạc nhiên.
Chiêu kiếm mà Thành Thế Kiệt vừa xuất ra chẳng phải thực mà cũng chẳng phải hư, không chiêu số mà cũng không lộ thức. Lão già không khỏi ngơ ngác. Lão biết rằng nếu mình có phóng kiếm đỡ gạt thì cũng chẳng biết đỡ gạt vào đâu, nên đành phải lùi lại hai bước, tránh khỏi tầm uy hiếp của kiếm chiêu.
Vừa lùi hai bước, lão già lại lập tức tiến tới hai bước, phóng kiếm ra. Bóng kiếm chập chùng phủ lấy thân người đối phương, sát khí từ thanh nhuyễn kiếm tỏa ra dàn dụa. Lão định thi triển tuyệt kỹ để giành lại tiên cơ. Nhưng Thành Thế Kiệt vẫn bình tĩnh vung kiếm lên, hốt đâm hốt chém, thân ảnh phiêu hốt luân chuyển xung quanh lão già. Thanh trường kiếm của y lúc chém vào ngực, lúc đâm vào lưng, khiến cho lão già không biết đường đâu mà ngăn đỡ.
Lão già lúng túng tránh né, xoay chuyển, vung kiếm chém nhầu, định lợi dụng công lực thâm hậu của mình để đánh bay trường kiếm đối phương để thủ thắng. Cách này tuy không đẹp nhưng … miễn thắng thì thôi.
Ngờ đâu, Thành Thế Kiệt chẳng để cho lão có cơ hội. Thanh trường kiếm của y luôn nhắm vào những chỗ sơ hở của lão mà liên tục công vào, và luôn tránh chạm nhằm thanh kiếm của lão. Thế là một thân công lực thâm hậu của lão già đã chẳng có cơ phát huy diệu dụng.
Ngoài ra, thân pháp của Thành Thế Kiệt vô cùng kỳ ảo, thân ảnh luân chuyển luôn luôn, khiến cho đối phương chẳng thể xác định được đâu là vị trí đích thực. Bộ pháp của họ Thành biến ảo như hành vân lưu thủy.
Tình thế của lão già mỗi lúc một thêm nguy ngập.
Bị dồn vào thế hạ phong, lão già động nộ, vận toàn lực biến nhuyễn kiếm thành một đạo hào quang cuốn thẳng vào đối thủ.
Nhưng thân ảnh của Thành Thế Kiệt đã lại chớp động, tức khắc chuyển đổi vị trí, khiến cho lão ta chẳng thể nào đánh trúng được. Trên áo lão đã có mấy chỗ thấm đỏ huyết tươi. Lão đã thọ thương.
Tình thế vốn đã nguy ngập lại càng thêm nguy ngập.
Lão già nhận thấy chỉ sử dụng kiếm pháp không có cơ thủ thắng liền vội thay đổi đấu pháp. Tay hữu của lão cầm nhuyễn kiếm vũ lộng tạo thành một bức màn bằng thép để bảo hộ toàn thân, trong khi tay tả lúc xuất chưởng, lúc phóng chỉ nhằm đột kích vào những chỗ sơ hở của đối phương, cố gắng vãn hồi cục diện.
Thành Thế Kiệt tự biết mình công lực hãy còn non kém, không thể so sánh với tu vi thâm hậu của lão già nên cố tránh để hai thanh kiếm chạm nhau, tận dụng thân pháp biến ảo cùng chiêu thức phong phú để gây khó khăn cho lão già. Bộ pháp của y lúc này di chuyển càng lúc càng nhanh hơn trước. Người đứng ngoài nhìn vào tưởng như có đến hàng chục bóng hình vây phủ lão già. Thân pháp thần diệu như thế, không chỉ quần hùng, mà cả Hồng bào lão quái cũng chưa từng thấy.
Còn bên trong trận chiến, lão già cảm thấy nhãn quang rối loạn, không thể nào phân biệt được đâu là người thật, còn đâu là ảo ảnh. Không thể xác định được mục tiêu, lão đành vung kiếm, phóng chưởng đánh nhầu, chém tả đâm hữu loạn cả lên, không cần phân biệt thân ảnh trước mắt là thật hay giả nữa. Lão ta hy vọng trong mấy chục chiêu thức đánh ra, chỉ một lần trúng đích là đã có cơ thủ thắng. Nhưng rồi tất cả đều lại đánh vào khoảng không. Còn thân ảnh của Thành Thế Kiệt càng lúc càng áp sát, áp lực càng lúc càng nặng nề hơn.
Song phương cầm cự với nhau như thế một lúc.
Lão già bên Trường Hận Môn vũ lộng thanh nhuyễn kiếm, phối hợp cùng chưởng chỉ, tạo nên một màn kiếm khí sắc bén màu sáng bạc phủ kín tứ bề, bảo thủ toàn thân kín kẽ, khiến Thành Thế Kiệt không thể áp sát.
Còn Thành Thế Kiệt thì vẫn tiếp tục chiến thuật như lúc đầu, thân ảnh xoay chuyển, liên tục luân chuyển vòng quanh phía ngoài, thỉnh thoảng lại phóng ra một chiêu, đánh ra một thức, nhắm vào những chỗ sơ hở của đối phương mà công vào. Tuy đã khiến cho đối phương phải lúng túng chống đỡ rất là cực nhọc, nhưng nhất thời y cũng chẳng làm gì được lão ta.
Quần hùng tại trường chăm chú theo dõi từng diễn biến của trận đấu. Tuy cục diện vẫn chưa ngã ngũ, nhưng kết quả rồi sẽ thế nào thì ai nấy cũng đã thấy trước. Mọi người khấp khởi mừng thầm.
Hiện thời, mặc dù Thành Thế Kiệt chưa thể gây khó dễ cho lão già cao thủ Trường Hận Môn,