Trường Ly nói lí nhí: “Đây là nhiệm vụ Quy Nguyên Kiếm tông thiết lập riêng cho đệ tử.
Người ta hay nói khi ông trời muốn giao sứ mệnh cao cả cho ai thì thường bắt kẻ đó lao tâm khổ tứ, mệt thân nhọc xác trước.
Luyện kiếm là tu hành thì thu hoạch cải thảo cũng là một cách tu hành khác...”
Yên Cửu vô thức siết chặt cái tua kiếm đang cầm.
Cô nhóc kiếm linh này rất rành trò thao túng tâm lý, lần này chàng sẽ không dễ dàng mắc bẫy đâu.
Yên Cửu cười khẩy, “Cứ nói luôn cho nó vuông là nàng còn muốn giữ cái tua kiếm này không.”
Trường Ly tắt đài.
Nàng rầu rĩ bay lên không trung, “Biết rồi, ta làm là được chứ gì.”
Thế là một người một kiếm chia nhau mỗi đứa nửa vườn cải thảo rồi bắt tay vào việc.
Trường Ly lề mề bay tới trước cây cải thảo đầu tiên, trộm nhìn Yên Cửu một cái.
Gặp chuyện bất ngờ thì mình câu giờ.
Chỉ cần nàng cò cưa đủ lâu, chẳng lẽ lúc Yên Tiểu Cửu cắt sạch nửa của chàng lại trơ mắt đứng một bên nhìn nàng làm việc mà không phụ một tay sao?
Lúc Yên Cửu cắt được ba bắp cải thảo mọng nước, Trường Ly mới rề rà chui ra khỏi vỏ kiếm làm nóng người.
Lúc Yên Cửu cắt hết một luống cải thảo, Trường Ly mới miễn cưỡng chạm kiếm vào bắp đầu tiên.
Trường Ly đang đủng đỉnh áp lưỡi kiếm ngang gốc cải thảo tính cắt nó thì nghe tiếng Yên Cửu vang lên bên đầu kia khu vườn, “Trường Ly, có phải nàng lại làm biếng không?”
Bị Yên Cửu giục, Trường Ly vẫn chẳng nhanh nhẹn hơn chút nào, nàng uể oải đáp một câu: “Đang cắt đây.”
Lưỡi kiếm bén ngót vừa cứa một đường, bắp cải thảo béo múp đã lìa khỏi gốc, rơi vào chiếc sọt tre bên cạnh.
Trường Ly đang lắc lư bay tới bắp thứ hai thì thình lình nếm được vị ngòn ngọt thoang thoảng linh khí.
Trường Ly khựng lại, nhìn giọt nước cải thảo dính trên lưỡi kiếm từ từ biến mất, cẩn thận nhớ lại hương vị kia.
Đó là vị cải thảo à?
Mắt Trường Ly lập tức sáng rỡ.
Rõ ràng cải thảo trong Linh Thái Viên không giống cải thảo bình thường!
Trường Ly vội nhào ngay tới bắp thứ hai.
Ngay khi cắt cải thảo, một giọt nước cải thảo chứa linh khí lặng lẽ bị thân kiếm hấp thu.
Trường Ly sướng híp cả mắt, nếu trộn thêm chút dầu mè, hành băm và ớt cay sẽ càng ngon.
Được linh khí vị cải thảo cổ vũ, Trường Ly tức khắc hăng hái hẳn lên.
Dưới lưỡi kiếm linh hoạt, từng bắp cải thảo lần lượt được cắt lìa gốc và xếp ngay ngắn vào sọt.
Vườn rau vốn xanh mướt dần dà trơ đất trụi lủi sau khi nhát kiếm sáng loáng xẹt qua.
Trường Ly cắt cải thảo vui quên trời đất.
Nàng bất giác tự hỏi không biết Linh Thái Viên có nhận linh kiếm làm công bán thời gian không.
Một canh giờ sau, Yên Cửu vịn xẻng, đỡ eo nhổm dậy khỏi vườn rau mênh mông, vừa lia mắt nhìn đã thấy nửa vườn trụi lủi phía bên kia.
Chàng giật nảy mình, đây là ảo giác sao?
Nửa vườn cải thảo kia đã thu hoạch xong rồi?
Yên Cửu không tin nổi bèn chạy ra ngoài vườn xem, thấy đống cải thảo tròn lẳn đã được xếp kín vào sọt một cách ngay ngắn.
Chàng tiến về trước mấy bước, nhìn linh kiếm đang nhởn nhơ nằm nghỉ cạnh đống cải thảo.
Yên Cửu trợn tròn mắt hỏi, “Chỗ cải thảo này đều do nàng thu hoạch à?”
Trường Ly ưỡn thân kiếm lên, tự hào đáp: “Chứ sao nữa, mấy chuyện nhỏ nhặt như cắt cải thảo ta làm một giây là xong.”
Yên Cửu ngoái đầu nhìn phần vườn mình cắt mửa mật mới được hơn nửa, bỗng thấy hoài nghi nhân sinh.
Chẳng lẽ thành quả chàng hì hục mãi mới có lại không bì nổi với linh kiếm thường ngày sơ hở là làm biếng sao?
Trường Ly nhìn nửa vườn còn lại với cặp mắt thòm thèm, tốt bụng hỏi: “Sao hả? Có cần ta giúp không? Huynh chỉ việc hứa sau này sẽ rót linh khí cho ta mỗi ngày một lần là xong.”
Yên Cửu hít sâu một hơi, nếu nhờ kiếm linh giúp mình hoàn thành một nhiệm vụ cấp Vàng cỏn con thì sau này chàng biết giấu mặt vào đâu?
“Khỏi, ta tự làm được.”
Yên Cửu vác xẻng, lê đôi chân lấm bùn về nửa vườn kia với sống lưng thẳng tắp trông rất quật cường.
Nhìn đám cải thảo còn lại, Trường Ly tiếc nuối thở dài một hơi.
“Hầy, lòng tự tôn đàn ông độc lạ ghê.”
Yên Cửu miệt mài vung xẻng trong vườn, mới đầu động tác còn lưu loát hăng hái song càng về sau lại càng chậm chạp.
Hoá ra làm việc tay chân như vung xẻng còn mệt hơn cả vung kiếm.
Lần đầu tiên Yên Cửu phát hiện bản thân thật yếu ớt với tu vi kỳ giữa Trúc Cơ này.
Nửa canh giờ sau, Yên Cửu kéo xẻng lặng lẽ quay lại.
“Cầu xin nàng...!giúp ta...”
Điều thứ hai trong “Nghệ thuật chung sống với linh kiếm” có ghi: Thể hiện sự yếu đuối đúng lúc có thể cải thiện tình