Căn nhà thứ nhất trống trơn, đồ đạc trong nhà phủ một lớp bụi mỏng, trông có vẻ như gần đây không có ai sống ở đây.
Trường Ly lượn quanh nhà một vòng rồi quay lưng bay sang sân nhà kế bên.
Căn nhà thứ hai có một người phụ nữ trẻ đang tất bật trong bếp, bếp lò bốc hơi nghi ngút, sực nức mùi thơm của đồ ăn, có đứa con nít đang chơi một mình trong sân, cứ chạy từ đầu này đến đầu kia.
Căn nhà thứ ba có một người đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn khuynh người viết hay vẽ gì đó.
Căn nhà thứ tư...
Căn nhà thứ năm...
Trường Ly cứ bay vào bờ tường bên này rồi lướt ra bờ tường bên kia, tâm trạng của nàng chuyển dần từ tràn ngập hy vọng sang hụt hẫng.
Có lẽ nàng đã nghĩ nhiều thật.
Tại một tòa thành to thế này, làm sao nàng dám chắc phu nhân sẽ tình cờ đi ngang sạp bánh bò trắng kia chứ.
Mà cho dù phu nhân có đi ngang thật thì sẽ có bao nhiêu phần trăm phu nhân nán lại đó?
Hoặc cũng có thể chủ tiệm nhớ nhầm, có lẽ ông ta chỉ trông thấy một cặp vợ chồng Quỷ tộc bình thường mà thôi.
Vừa nghĩ, Trường Ly tìm kiếm khắp khu dân cư một cách chết lặng.
Đêm khuya dần, phường Vĩnh Ninh cũng dần yên ắng hơn.
Trường Ly bắt đầu nghe thấy đủ kiểu ngáy, có đứt quãng như máy kéo, có to và chói như ấm nước sôi.
Khi nhận ra mình đã tra xét hơn một nửa khu dân cư, Trường Ly chợt thấy lòng ngổn ngang trăm mối.
Nàng không ôm hy vọng gì bay vào một nhà nọ, vừa liếc mắt đã thấy một chiếc túi vải màu xanh lam đặt trên bàn đá ngoài sân.
Trường Ly ngớ người, nàng cẩn thận bay lại bàn, nhận ra đó là chiếc túi vải tiệm bánh kia dùng để gói bánh bò trắng.
Trong lúc Trường Ly đang ngây người thì đột nhiên nghe tiếng quát chói tai vọng từ trong nhà ra, “Ai ở ngoài đó!”
Trường Ly cả kinh, sau đó bỗng ngờ ngợ về giọng nói nọ bèn gào lên: “Khoan đã...!Đừng đánh, có gì từ từ nói.”
Ngay sau đó, sân nổi nến sáng trưng, chiếu rõ Trường Ly.
Kế đó là một giọng nữ hiền hòa cất tiếng hỏi phía trong nhà, “Hình như ta mới nghe thấy giọng A Ly thì phải?”
Bấy giờ Yên Huyền đã chạy ra tới cửa.
Khi nhìn thấy thanh linh kiếm quen mắt, hắn cũng ngớ người.
Đây là bé kiếm linh A Triêu nuôi mà? Làm sao con bé tìm được tới tận đây giữa Quỷ vực mênh mông này?
Yên Huyền không khỏi hoài nghi là lúc lẩn trốn mình đã để lộ dấu vết gì đó, nhưng đến giờ gã Bùi Lẫm kia còn chưa đánh đến đây chứng tỏ hắn trốn khá giỏi, rốt cuộc sao cô bé kiếm linh này lại giỏi thế chứ?
Còn Trường Ly nghe thấy giọng nói trong phòng lại bùi ngùi khôn kể.
Nàng lướt vèo qua thanh niên đang chết trân ngay cửa, vọt vào trong nhà.
“Phu nhân, cuối cùng con cũng tìm thấy người rồi!”
Phu nhân chớp mắt vì không dám tin, đứng dậy raoe bước đi tới, giơ tay muốn chạm thử vào Trường Ly, “A Ly? Sao con tìm được chỗ này?”
Trường Ly rúc vào lòng phu nhân, nghẹn ngào nói: “Phu nhân, con tìm người mãi...”
Ánh mắt phu nhân nhìn Trường Ly dịu dàng như hồ nước xuân, nàng vội vỗ về thân kiếm rồi ôn tồn nói: “ Chắc A Ly phải chịu khổ dữ lắm mới tìm được đến đây.”
Trường Ly cứ rúc mãi trong lòng phu nhân không muốn rời, rầu rầu đính chính: “Thật ra cũng không khổ lắm ạ.”
Phu nhân hơi đau lòng, rõ ràng con gái là để nâng niu, thế mà Trường Ly lại phải bôn ba tìm nàng khắp nơi, đã thế còn hiểu chuyện đến mức không than trách gì nữa.
Nghĩ vậy, nàng không kìm được mà lườm Yên Huyền một cái, bởi tại hắn nên bé kiếm linh của nàng mới phải chịu khổ.
Yên Huyền vừa bước vào nhà đã bị lườm cho một cái.
Hắn chẳng hiểu mô tê gì, nhìn bé kiếm linh bám rịt lấy A Triêu với cặp mắt ghen tỵ.
Bây giờ lúc nào A Triêu cũng mặt nặng mày nhẹ với hắn, làm gì có chuyện cho hắn ôm một cái chứ.
Địa vị của hắn trong lòng A Triêu còn chẳng bằng một thanh kiếm.
Nghe tiếng bước chân sau lưng, Trường Ly bỗng thấy hơi ngại.
Nếu chỉ có nàng với phu nhân thì nàng nằm trong lòng phu nhân thế nào cũng được, nhưng khi có thêm một người đứng cạnh nhìn nàng bày trò nhõng nhẽo với phu nhân thì nàng thấy nóng hết cả mặt.
Trường Ly lưu luyến không rời, đang định chui khỏi ngực phu nhân thì bị phu nhân kéo lại.
Có lẽ phu nhân biết nàng dễ thẹn bèn lia mắt sang người mới bước vào nhà nói, “Chàng ra ngoài đợi một lát đi.”
Yên Huyền bắt gặp ánh mắt của nàng thì ngơ ngác trỏ tay vào mình, dùng khẩu hình hỏi: Ta á?
Phu nhân xác nhận: “Lúc ra đừng quên đóng cửa lại.”
Yên Huyền tức khắc héo queo như bắp cải phủ sương, ủ rũ đi ra ngoài sân ngồi hứng gió lạnh.
Trường Ly thấy thoải mái hơn nhiều, nàng dè dặt liếc ra ngoài cửa sổ hỏi: “Phu nhân, ngài ấy có nghe thấy mình nói gì không ạ?”
Phu nhân nhoẻn môi cười nói: “A Ly có gì muốn nói riêng với ta à? Con yên tâm đi, chàng không dám nghe lén đâu.”
Trường Ly lo lắng hỏi: “Lúc trước người đi chữa bệnh với Quỷ chúa đã khỏi hẳn chưa?”
Phu nhân cụp mắt xuống, sau đó lại ngước lên, cười nhẹ đáp: “Khỏi rồi, A Ly đừng lo nữa nhé.”
Trường Ly nằm trong lòng phu nhân, tuy nàng thấy vòng ôm của phu nhân vẫn êm ái và thơm nức như xưa nhưng kèm theo đó còn có từng hồi lạnh lẽo.
Nàng lo lắng than: “Nhưng mà người phu nhân lạnh lắm.”
Phu nhân cong cong vành mắt, “Người ta vốn lạnh sẵn mà, ban đêm sẽ càng lạnh hơn.”
Trường Ly nghiêm túc quan sát sắc mặt phu nhân, tuy trông vẫn hơi tái nhợt nhưng có vẻ đã khỏe mạnh hơn xưa một chút.
Nàng đằng hắng mấy tiếng rồi hỏi tiếp: “Thật ra con còn muốn hỏi là có phải người tự nguyện đi theo ngài ấy không ạ?”
Phu nhân hướng mắt ra ngoài sân rồi dời đi ngay.
Ánh mắt nàng lóe lên cảm xúc phức tạp, “Chuyện này kể ra thì dài lắm...”
Trường Ly ngập ngừng nói, “Để tìm người, Quỷ chúa đã phong tỏa Quỷ vực rồi.
Nếu người muốn đi cùng ngài ấy thì con sẽ giúp người.”
Phu nhân bật cười, khẽ vuốt ve tua kiếm của Trường