Trường Ly chào tạm biệt Tùng Niên, mãi đến lúc rời khỏi địa bàn của tộc Sóc, nàng vẫn còn sốc điếng người.
Não nàng rỗng tuếch, cứ đi lang thang vô định về phía trước, cố gắng tiêu hóa tin tức chấn động mình vừa nghe.
Tùng Tuần dè dặt xem sắc mặt nàng, chẳng rõ vì sao nàng tự dưng lại thế.
Hắn không kìm được mà hỏi khẽ: “Cô có muốn đi dạo loanh quanh nữa không?”
Trường Ly đáp theo phản xạ: “Thôi, bọn mình về đi.”
Nhưng ngay sau đó, nàng lại đổi ý bảo: “À khoan, bọn mình đi thêm lát nữa đi.”
Trường Ly cảm thấy bây giờ mình không tài nào về gặp Yên Tiểu Cửu được.
Hoá ra gã đệ tử nàng ăn vạ bừa trong Mộ Kiếm là Yêu chúa ư?
Ngay cả chuyện Triệu sư huynh cách vách là con riêng của Chưởng môn nghe còn đáng tin hơn chuyện Yên Tiểu Cửu là Yêu chúa!
Một tiểu yêu bình thường trà trộn vào Quy Nguyên Kiếm tông để học kiếm đã đành, sao đường đường là Yêu chúa mà lại mò tới Kiếm tông giả làm một gã đệ tử bình thường kia chứ, nghe vớ vẩn quá đi mất!
Ấy thế mà một bên dám bái thầy, một bên dám nhận trò thật.
Nghĩ đến đây, Trường Ly bắt đầu nghi ngờ tiêu chuẩn tuyển đệ tử của Kiếm tông.
Trường Ly nhíu chặt mày, thế cha Bạch Bạch chính là Yêu chúa đời trước còn gì nữa?
Nàng chợt nhớ tới phu nhân.
Hình như với khí chất của phu nhân thì có làm phu nhân Yêu chúa hay Quỷ chúa đều ổn cả.
Trường Ly thiên vị nghĩ thế.
Suy nghĩ của Trường Ly giống như con ngựa hoang thoát cương, phi nước đại một vòng khắp thảo nguyên mới chịu quay về.
Nàng quay lại nhìn Tùng Tuần, nghiêm túc hỏi hắn: “Yêu giới của các ngươi tuyển Yêu chúa kiểu gì thế?”
Nghe nàng hỏi, Tùng Tuần ngớ ra một lát mới đáp: “Ngôi vị Yêu chúa không cần tuyển chọn gì cả, mà là cha truyền con nối.”
Trường Ly vỡ lẽ: “Bảo sao lại thế.”
Vậy thì cũng giống ngôi vua chốn nhân gian, chỉ cần có tổ tiên ngon lành là con cháu chẳng cần phải tranh đua cũng sống an nhàn.
Trường Ly lại hỏi: “Nếu là cha truyền con nối thì mấy đời nhà họ Yên toàn độc đinh thôi sao?”
Tùng Tuần gắng hồi tưởng lại rồi đáp: “Nếu ta nhớ không nhầm thì từ đời Yêu chúa trước trước trước nữa đều thế cả.”
Bắt gặp ánh nhìn là lạ của Trường Ly, hắn vội vàng giải thích: “Ông trời vốn hà khắc nên đại yêu toàn bị hiếm muộn.
Tu vi càng cao, dòng dõi càng quý thì lại càng khó có con.”
Trường Ly gục gặc đầu, nếu không phải mấy đời toàn độc đinh thì làm sao đến lượt Yên Tiểu Cửu ngồi lên cái ghế Yêu chúa đó chứ.
Nàng lại hỏi tiếp: “Ngôi Yêu chúa kế thừa kiểu ấy mà những loài yêu khác không thấy bất mãn sao?”
Thái dương Tùng Tuần giật bùm bụp mấy cái, nếu Trường Ly không phải là người Yêu chúa dẫn về thì hắn rất nghi nàng là gián điệp tộc Hổ phái tới nằm vùng.
Tùng Tuần tức tối nói: “Yêu chúa mang trong mình dòng máu cáo chín đuôi, dựa vào thực lực và trí tuệ thu phục con dân.
Chỉ có tộc Hổ lòng muông dạ thú là cứ kiếm chuyện mãi, giờ lại còn tạo phản nữa.”
Trường Ly mân mê cằm như có điều suy nghĩ.
Bấy giờ, bọn họ tình cờ đi ngang một tiệm sách.
Trường Ly nhìn tấm biển treo trên tiệm sách thì đảo mắt một cái, cất bước chạy tới đó.
“Tùng Tuần, ngươi đi mua vài cuốn truyện với ta nhé.”
Thế thì lúc Yên Cửu bận việc, nàng cũng có thứ để giết thời gian.
Tiệm sách vô cùng yên ắng, chỉ có một con mèo yêu đeo kính lão uể oải ngồi sau quầy, đang đọc cuốn sách cũ đã ố vàng.
Thấy có khách vào, ông ta chỉ dỏng tai lên nghe chứ chẳng buồn ngẩng lên xem, hoàn toàn chìm đắm trong cuốn sách trước mặt.
Trường Ly lướt qua quầy, tới chỗ mấy kệ sách cao ngất.
Đi một hồi, nàng chợt nhận ra một sự thật đáng hổ thẹn.
Sách ở đây toàn là chữ Yêu tộc, với trình độ vỡ lòng như nàng thì chắc không đọc nổi quyển nào mất.
Trường Ly dừng chân trước một kệ sách, sờ mũi, ho khẽ mấy tiếng rồi khẽ hỏi Tùng Tuần: “Ngươi hỏi giúp ta xem ở đây có bán sách tranh không?”
Tùng Tuần ngạc nhiên nhìn Trường Ly chằm chằm, những mong tìm thấy thông tin nào đó qua biểu cảm của nàng.
Không ngờ cô gái Yêu chúa để ý lại là một nữ yêu thất học mù chữ.
Trường Ly hơi đỏ mặt, sau đó nàng lườm hắn rồi hùng hồn xẵng: “Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy ai mới hóa hình bao giờ à?”
Lần này đến lượt Tùng Tuần tá hỏa.
Không ngờ Yêu chúa lại bỉ ổi đến mức nhúng chàm một cô bé vừa mới hóa hình, còn chưa kịp học chữ.
Tuy Yêu chúa chưa già nhưng dù gì ngài ấy cũng hóa hình cả trăm năm rồi mà.
Nhưng ngay sau đó, Tùng Tuần lại lắc đầu nguầy nguậy.
Sao hắn lại dám suy nghĩ xấc xược và phán xét Yêu chúa như thế chứ?
Tùng Tuần lặng lẽ tự trách, cố vứt ý nghĩ đáng sợ ấy ra khỏi đầu, rảo bước đi tới quầy để hỏi chủ tiệm về sách tranh.
Trường Ly thì tiếp tục đi sâu vào trong, tới chỗ mấy kệ sách, lơ đễnh nhìn kệ chi chít sách.
Chẳng biết truyện ở Yêu giới có thú vị hơn Nhân giới không.
Dạo này nàng toàn đọc truyện tài tử giai nhân, vợ chồng thần tiên đến phát ngấy rồi.
Chắc truyện của Yêu tộc sẽ có gì đó tươi mới hơn nhỉ?
Trong lúc Trường Ly nghĩ ngợi, bỗng có một bóng đen cao to xuất hiện trước mặt nàng.
Trường Ly không để ý, đứng nép sang một bên nhường đường cho hắn nhưng hắn không nhúc nhích.
Nàng bỗng có linh cảm mà ngẩng lên thì bắt gặp đôi mắt vàng lạnh tanh.
Đôi ngươi Trường Ly hơi co lại, đang tính cất lời thì bị một luồng sáng trắng đánh vào người.
Sau đó, nàng biến từ hình người về hình kiếm một cách vô thức, người ngợm cứng ngắc rơi vào một cái bịch đen, không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.
Trước quầy, Tùng Tuần đang nói chuyện với chủ tiệm nên không phát hiện biến cố xảy ra ở trong chỗ kệ sách.
Mãi đến khi Trường Ly bị người ta bỏ vào bịch mang ra khỏi tiệm sách, Tùng Tuần mới cầm mấy cuốn sách tranh quay lại.
Hắn đi tới chỗ vừa đứng chung với Trường Ly lúc nãy, hơi ngớ ra, nhìn dáo dát xung quanh rồi vừa đi sâu vào trong vừa gọi: “Trường Ly cô nương?”
Tùng Tuần càng đi càng nhanh, giọng cũng to hơn: “Trường Ly cô nương, cô đang ở đâu?”
Giọng hắn vang rõ mồn một trong hiệu sách yên ắng nhưng chẳng ai đáp lại cả.
Tùng