Trường Ly ôm chặt bé cáo, sờ s0ạng mấy cái rồi nghiêm mặt nói: “Nếu huynh cho ta sờ thêm mấy lần thì lần sau chắc chắn ta sẽ khắc giống hơn.
”
Bấy giờ Yên Cửu mới giật mình nhận ra ý đồ của nàng, bèn co chân nhảy khỏi lòng nàng.
Chàng biến lại hình người, vội vàng bỏ lại một câu “Ta còn việc phải giải quyết” rồi biến mất hút.
Trường Ly dõi theo hướng chàng đi như có điều suy nghĩ.
Yên Cửu quay lại sảnh chính, nhìn mớ giấy tờ trên bàn tận một khắc mới bình tĩnh lại, cảm thấy lá gan cô bé con càng ngày càng phình to.
Lúc này, Tùng Tuần cầm một ống giấy chạy chầm chậm vào phòng bẩm báo: “Thưa Yêu chúa, bên chợ đen đã có tin tức rồi ạ.
”
Đến tận giữa trưa ngày hôm sau, Trường Ly mới nhận ra điều bất thường, dù da mặt của Yên Tiểu Cửu có mỏng cỡ nào đi chăng nữa thì cũng đâu thể biến mất lâu thế được.
Nàng bèn tìm Tùng Tuần hỏi thẳng: “Yêu chúa của các ngươi đi đâu rồi?”
Tùng Tuần căng như dây đàn, thầm than trời trách đất.
Tối qua Yêu chúa vừa nhận được tin là xông ngay tới chợ đen, trước khi đi còn dặn đi dặn lại hắn phải giấu Trường Ly cô nương, ai ngờ mới nửa ngày đã bị hỏi rồi.
Tùng Tuần hít sâu một hơi, cố chỉnh giọng cho thật tự nhiên: “Yêu chúa có việc đột xuất cần giải quyết gấp, bảo cô cứ dùng bữa trước.
”
Trường Ly nhìn hắn với vẻ nghi ngờ, cứ thấy có gì đó sai sai.
Ăn xong, Trường Ly đọc truyện lấy trong kho ra một lát, rồi lại tiếp tục sự nghiệp làm đồ thủ công mỹ nghệ của mình.
“Một Bạch Bạch, hai Bạch Bạch, ba Bạch Bạch! ”
Tượng gỗ xếp trước cửa sổ mỗi lúc một nhiều lên, mới đầu trông chẳng ra hình thù gì, nhưng dần dần bắt đầu trông giống cáo.
Khắc xong mười Bạch Bạch, Trường Ly thổi mùn cưa dính trên tay đi rồi hỏi Tùng Tuần: “Huynh ấy lo xong việc chưa?”
Bị Trường Ly nhìn chằm chặp, Tùng Tuần thấy cổ lạnh toát, gắng gượng đáp bừa: “Yêu chúa nhiều việc lắm! ”
Ánh mắt Trường Ly tự dưng sắc lẹm hẳn, nàng gằn giọng hỏi: “Có nhiều mấy thì cũng đâu thể nhiều bằng lúc huynh ấy mới về đúng không?”
Tùng Tuần nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Chủ yếu là có vài chuyện đột xuất! ”
Trường Ly híp mắt lại hỏi: “Tùng Tuần, có ai mách ngươi biết là ngươi nói dối rất tệ chưa?”
Tùng Tuần mân mê mũi, ậm ờ nói: “Trường Ly cô nương, cô đừng làm khó ta mà.
”
Trường Ly đảo mắt, suy nghĩ rồi nói: “Ta sẽ hỏi ngươi hai câu, ngươi chỉ cần đáp là “Có” hay “Không” thôi.
”
Trường Ly không cho Tùng Tuần cơ hội từ chối mà đi thẳng vào vấn đề: “Yên Tiểu Cửu vào ngoài làm việc à?”
Tùng Tuần nhìn quanh quất, không dám nhìn thẳng Trường Ly.
Trường Ly hiểu rõ, hỏi tiếp: “Tộc Hổ có động tĩnh rồi sao?”
“Hay chợ đen có tin tức gì?”
Cái đuôi to màu hạt dẻ của Tùng Tuần bỗng cứng đơ sau lưng hắn.
Trường Ly trầm tư một lát rồi kết luận: “Xem ra là cả hai.
”
Mặt Tùng Tuần trông rất thiểu não, hắn năn nỉ: “Trường Ly cô nương, xin cô đừng hỏi nữa.
Hỏi nữa là ta rơi đầu luôn đấy.
”
Trường Ly xua tay: “Thôi được rồi, ngươi đi lo chuyện của ngươi đi.
”
Tùng Tuần thở phào một hơi, vội vàng đi ngay.
Đêm đó, Trường Ly dùng gương cầm tay gọi cho phu nhân ở Quỷ vực.
Phu nhân không biết đang ở đâu mà nghe giọng rõ xa xăm: “A Ly tìm ta có chuyện gì thế?”
Giọng Trường Ly dịu hẳn xuống: “Phu nhân, chẳng lẽ không có chuyện gì thì con không thể gọi cho người sao?”
Phu nhân cười đáp: “Lúc không có chuyện gì thì con toàn gửi tin nhắn cho ta chứ đâu có gọi gấp thế này.
”
Trường Ly bất giác lè lưỡi, đúng là không có gì qua được mắt phu nhân.
Nàng hắng giọng rồi hỏi: “Phu nhân ơi, người có biết đường tới chợ đen ở Yêu giới không ạ?”
Bên chỗ phu nhân dính tạp âm gì đó rồi bặt tiếng ngay, sau đó giọng nàng rõ hơn hẳn.
“A Ly này, con định tới chợ đen làm gì?”
Trường Ly chần chờ một lát rồi bịa đại một cái cớ: “Con muốn tới đó chơi.
”
Giọng phu nhân nghe rất nghiêm: “Chợ đen loạn lắm, con đừng đi lung tung.
”
Trường Ly nhõng nhẽo: “Phu nhân, ta sẽ không chạy lung tung đâu, con đi chung với Yên Cửu mà.
”
Trường Ly thầm nhủ: Tuy không xuất phát cùng lúc nhưng nếu nàng tới chợ đen tìm được Yên Cửu thì chẳng phải họ sẽ đi chung sao?
Ở đầu bên kia, phu nhân vẫn im lặng, Trường Ly cắn môi lẳng lặng chờ đợi.
Rất lâu sau, phu nhân mới buông tiếng thở dài: “Thua con luôn đấy, con ra chỗ sạp bánh hoa mơ rồi đi thẳng một lèo về phía Tây, bao giờ thấy một quán rượu thì đi vào đấy.
Cửa sau của quán chính là lối vào chợ đen đấy.
”
Trường Ly lập tức mừng rỡ nói: “Cảm ơn phu nhân, con nhất định sẽ cẩn thận ạ.
”
Gọi xong, Trường Ly để lại tờ giấy báo cho Tùng Tuần biết rồi biến thành hình kiếm rón rén lao ra ngoài, bay thẳng tới quán rượu mà phu nhân chỉ.
Sau một thời gian luyện tập, Trường Ly đã có thể tròng quần áo phù hợp cho mình sau khi hóa hình một cách thuần thục.
Tới con hẻm nhỏ kế bên quán rượu, nàng biến về hình người, mặc cho mình bộ đồ đen rồi mới đi vào trong quán.
Dù đã là ban đêm nhưng quán rượu vẫn còn rất đông khách, đám tiểu yêu lộ đuôi túm tụm ngồi bên bàn uống đến đỏ bừng mặt, chém gió hăng say với nhau.
Trường Ly vòng qua mấy chiếc bàn đông nghịt người, đi thẳng tới cửa sau của quán.
Ở đó có một tiểu yêu đang gà gật ngủ, thấy Trường Ly tới thì cố mở cặp mắt ngái ngủ, đồng thời xòe tay ra.
Trường Ly đưa hắn hai linh thạch, tiểu yêu mở cửa rồi đứng nép sang một bên.
Khi cánh cửa gỗ hẹp mở ra, một thế giới mới cũng mở ra trước mắt Trường Ly.
Hai bên đường là cửa tiệm san sát nhau, đám tiểu yêu chen chúc nhốn nháo đầy đường, tiếng gào thét và hò hét cư vang không dứt bên tai.
Trường Ly tò mò nhìn dòng người từ từ dịch về trước.
Bước đầu nàng đã tìm thấy chỗ con rắn nước yêu nhận nhiệm vụ.
Nơi ấy không khó tìm, nó nằm ngay trung tâm náo nhiệt nhất chợ đen, có vô số Yêu tộc ra vào, ai nấy đều tất tả vội vàng.
Trường Ly vừa bước qua cửa lớn đi vào sảnh chính là có tiểu yêu dẫn đường bước tới hỏi ngay: “Quý khách muốn đặt đơn hay nhận nhiệm vụ ạ?”
Trường