Tuy Yên Cửu vẫn muốn tiếp tục bám Trường Ly như sam nhưng sau khi cuộc chiến với tộc Hổ kết thúc vẫn còn rất nhiều công việc liên quan cần chàng đích thân giải quyết.
Chẳng bao lâu sau, chàng đã bị các trưởng lão giục đi họp.
Trường Ly dõi theo bóng Yên Cửu mà thở phào một hơi, thậm chí còn mong chàng sẽ vì chuyện công việc mà bận rộn một thời gian.
Tại Nghị Sự Đường, mấy lão cáo già hơn nghìn tuổi đang khắc khẩu liên hồi về sự vụ sau cuộc chiến.
“Tộc Hổ lòng muông dạ thú, chúng ta phải thừa dịp chúng chiến bại mà đày cả tộc chúng tới vùng cực Bắc lạnh lẽo để răn đe cảnh cáo mới được.”
“Địa bàn của tộc Hổ vốn trù phú, giờ tự dưng bỏ trống rất uổng phí, chi bằng phân cho tộc Sói.”
“Ông nói thế không ổn, tộc Sói vốn đã chiếm cứ một vùng rộng lớn, nếu lại chia thêm đất cho chúng thì không phù hợp với quy định.”
“Suốt trăm năm qua, tộc Sói luôn trung thành tận tụy với tộc Cáo chúng ta.
Trong chiến dịch bao vây tiêu diệt tộc Hổ lần này, họ cũng góp không ít công sức, cớ sao lại không khen thưởng cho họ chứ?”
“Nhưng phần thưởng kiểu này chỉ tổ nuôi lớn dã tâm của chúng, ông làm thế là nuôi sói gây họa đấy!”
Bọn họ đang tranh luận hăng say thì Yên Cửu rảo bước tiến vào Nghị Sự Đường, ngồi xuống ghế chủ tọa.
Các trưởng lão thấy thế đồng loạt hướng mắt về phía chàng hỏi: “Yêu chúa, theo ý ngài thì chuyện này nên làm thế nào?”
Yên Cửu không dị nghị gì về việc trục xuất tộc Hổ, “Trước tiên cứ giải cả tộc Hổ tới vùng biên giới phía Bắc đi, còn về phần địa bàn trống, ta nghĩ không nên phân cho tộc nào cả.”
Đại trưởng lão nghe vậy thì mắt lóe sáng, “Ý ngài là sao?”
Yên Cửu gõ tay xuống tay vịn ghế ngồi, “Hãy để các tộc cùng nhau trị vì và xây dựng học cung của Yêu tộc ở đó.”
Các trưởng lão hỏi: “Học cung ấy ạ?”
Yên Cửu khẽ gật đầu, “Lần này tới Quy Nguyên Kiếm tông nằm vùng, ta đã học hỏi được rất nhiều điều.
Các tộc ở Yêu giới chúng ta đều tự tu luyện dựa vào truyền thừa của tộc mình.
Còn Nhân tộc lại mở tông lập phái, tập hợp thiên tài khắp nơi lại một chỗ, cùng nhau tu luyện truy cầu đại đạo, đa dạng như trăm hoa đua nở.”
“Nếu chúng ta có thể xây học cung, đưa con em các tộc có độ tuổi phù hợp tới đó cùng nhau học tập rèn luyện thì rất có lợi cho sự phát triển của cả Yêu giới.”
Các trưởng lão bắt đầu cân nhắc ý tưởng này, sau đó Đại trưởng lão gật đầu lia lịa trong sự mừng vui, “Yêu chúa trù tính xa thật, nếu thế thì các tộc đều dồn hết sự chú ý vào học cung, không rảnh tranh giành địa bàn nữa.”
Nhị trưởng lão cũng gật gù tán đồng: “Người thừa kế mà chúng ta nhắm trúng sẽ đến học cung học tập chung với đám trẻ của các tộc khác, làm thế sẽ có lợi cho khối đại đoàn kết Yêu tộc, tránh phát sinh phản loạn như tộc Hổ vừa rồi.”
Người uyên bác nhất là Ngũ trưởng lão thì đã bắt đầu xem xét đến chuyện xây dựng học cung: “Nhưng làm sao khuyên mấy lão già kia chịu đưa con em tới học cung cũng là một vấn đề.”
Đại yêu rất khó có con, nên đám trẻ trong tộc lúc nào cũng như trứng treo đầu gậy, chưa chắc họ đã yên tâm để chúng đi.
Yên Cửu lại không muốn đào sâu vào chuyện học cung, “Chúng ta có thể giới hạn độ tuổi, vì nhận những con non còn quá nhỏ rất khó quản lý.
Nếu muốn đại yêu đồng ý cho con em tới tộc học hành thì việc tuyển chọn giáo viên là hết sức quan trọng.
Các ngài hãy bàn bạc rồi xây dựng chương trình học đi, chuyện này xin cậy hết vào các vị trưởng lão nhé.”
Các trưởng lão trịnh trọng đồng ý, chuyện này liên quan tới cơ nghiệp và sự phát triển mấy trăm năm sau của Yêu tộc nên chắc chắn bọn họ sẽ suy xét thật kỹ lưỡng.
Bàn xong chuyện này, Yên Cửu bê tách trà trong tầm tay lên uống một hớp, đang tính đánh bài chuồn thì Đại trưởng lão chợt đằng hắng một tiếng.
Yên Cửu ngả người dựa vào ghế hỏi, “Đại trưởng lão còn chuyện gì quan trọng sao?”
Đại trưởng lão và các trưởng lão còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Bị họ dùng ánh mắt thúc giục, ông ta lại hắng giọng lần nữa.
“Yêu chúa, là thế này...”
Yên Cửu hơi nhướng mày lên, ý bảo ông ta cứ nói tiếp.
Đại trưởng lão thủng thẳng trình bày: “Bởi cuộc chiến với tộc Hổ kéo dài quá lâu nên đã có nhiều yêu ngã lòng.
Ngài xem có nên tổ chức một sự kiện trọng đại nhằm trấn an các tộc và ổn định lòng yêu không ạ?”
Yên Cửu suy nghĩ, Yêu tộc không có nhiều lễ hội màu mè như Nhân tộc, hình như mấy tháng gần đây không có dịp gì đặc biệt cả.
Chàng bèn hỏi thẳng: “Các ngài muốn tổ chức sự kiện trọng đại gì?”
Đại trưởng lão rặn ra một nụ cười: “Bẩm Yêu chúa, chuyện trọng đại của cả Yêu giới ta đều liên quan tới ngài cả.”
Yên Cửu thoáng ngớ ra, nhất thời không hiểu vấn đề cho lắm, “Liên quan tới ta á?”
Đại trưởng lão cười tủm tỉm nói: “Ngài cũng trưởng thành rồi còn gì nữa, có vài thằng nhóc trong tộc bằng tuổi ngài mà đã lên chức cha rồi đấy.”
Mắt Yên Cửu lóe sáng, nếu không phải chàng biết chắc đêm qua không có yêu nào rình rập quanh tẩm cung thì hẳn đã nghi ngờ các trưởng lão xếp tai mắt vào cung rồi.
Chàng dò hỏi: “Sao tự dưng hôm nay ngài lại nhắc tới chuyện này?”
Đại trưởng lão lập tức hướng mắt về phía Nhị trưởng lão.
Thế là Yên Cửu cũng nhìn Nhị trưởng lão.
Bị hai ánh mắt bắn phá, Nhị trưởng lão cảm thấy vô cùng áp lực, thầm mắng Đại trưởng lão quả đúng là lão cáo già nghìn tuổi.
Ông ta xấu hổ nói: “Yêu chúa, lần trước phòng bếp rảnh rang nên là...”
Yên Cửu nghe ra hàm ý trong câu nói của ông ta, gân xanh trên trán lại giật mấy cái.
Quả nhiên chuyện bé Trường Ly sai phòng bếp hầm đủ thứ canh bồi bổ cho chàng đã bị các trưởng lão phát hiện.
Đại trưởng lão né tránh ánh mắt Yên Cửu, bẩm: “Vì con nối dõi, chi bằng ngài với Trường Ly cô nương hãy sớm chọn ngày tổ chức đại lễ thành hôn đi, ấy đúng là chuyện vui lớn của cả tộc ta.”
Yên Cửu mân mê tách trà bên cạnh mấy cái.
Tuy chàng cũng muốn nhanh chóng bàn bạc với họ về chuyện này nhưng khi nghe Đại trưởng lão đề xuất nó với lý do kiểu ấy thì tự dưng chàng lại thấy khó chịu.
Các trưởng lão vẫn tha thiết chờ chàng trả lời.
Yên Cửu trầm ngâm một lát mới nói: “Để ta bàn với Trường Ly rồi sẽ