Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mong mọi người tiếp tục nhiệt tình còm ủn mông để sáng mai mình đăng chương 16 nhoa
_________________
Mài được một lát, động tác của Trường Ly bất giác chậm hẳn.
Mài thêm lát nữa, nàng không kìm được mà thả hồn lên mây.
Yên Cửu gõ ngón tay xuống mặt bàn mấy cái nhắc: “Đừng có làm biếng.”
Trường Ly choàng tỉnh, bực bội cãi: “Cái này gọi là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
Khóe miệng Yên Cửu giật một cái.
Linh kiếm này ma lanh đến độ ngay cả làm biếng cũng kiếm cớ đường hoàng như vậy.
Yên Cửu chấm một chút mực, bắt đầu chép lại bài Đạo kinh mới giảng hôm nay.
Trường Ly mừng rỡ vì không bị ai giám sát nữa, lơ đễnh ngó nghiêng xung quanh.
Không ngờ chữ Yên Tiểu Cửu cũng đẹp phết.
Mài tới mài lui, Trường Ly cảm thấy thỏi mực trên người hơi vướng.
Nàng vốn định nhờ Yên Cửu cởi hộ nhưng thấy chàng đang tập trung chép kinh bèn quyết định mở lòng từ bi, làm một kiếm linh tri kỷ không quấy rầy chàng.
Trường Ly vặn trái lắc phải để giũ thỏi mực khỏi thân kiếm.
Nhờ sự nỗ lực không ngừng nghỉ của nàng, sợi dây quấn quanh thỏi mực từ từ lỏng ra.
Thấy thắng lợi đã cận kề trước mắt, Trường Ly phấn khích lay mạnh một cái...
“Cạch!”
Thỏi mực văng ra, vô tình đáp xuống tờ giấy Yên Cửu đã chép được quá nửa.
Mặt giấy trắng tinh lập tức bị dây một mảng mực lớn lấm bẩn đoạn Đạo linh mới chép xong.
Yên Cửu vô thức siết chặt cán bút, ngón tay cứng lại, mu bàn tay trắng nổi gân xanh lờ mờ.
Chàng nghiến răng hàm, liếc Trường Ly đã cứng đơ người một cái sắc lẹm.
Thấy cặp mắt phượng của Yên Cửu phừng phừng lửa giận, Trường Ly lập tức bay vèo lên xà nhà, tua kiếm hồng nhạt để lại một cái bóng trên không.
“Sự cố, chỉ là sự cố thôi.”
“Ta thật sự không cố ý!”
Yên Cửu thấy khó thở, chàng đâu quan tâm chuyện này có phải sự cố hay không.
Giờ chàng chỉ biết ngọc không mài không sáng, kiếm không dạy không ngoan.
Chàng chỉ cán bút lên xà nhà, “Nàng xuống đây cho ta!”
“Ta không xuống.” Trường Ly nép sát vào xà nhà, chỉ mong mình biến mất tại trận luôn.
Yên Cửu đi qua đi lại dưới xà nhà, “Nàng không xuống thật à?”
Trường Ly dè dặt ló đầu ra, “Bao giờ huynh nguôi giận ta mới xuống.”
Yên Cửu tức quá phì cười, “Nàng cũng biết chuyện nàng vừa làm khiến người ta nổi giận à?”
Từ lúc có thanh kiếm này, số lần tức giận mỗi ngày của chàng vượt xa một năm trước kia.
Trường Ly hiếm khi thấy áy náy như vậy, nàng nhìn tờ Đạo kinh hỏng, lí nhí nói: “Cùng lắm thì...!Cùng lắm thì ta chép giúp huynh.”
Yên Cửu mỉa: “Nàng bảo nàng không có tay mà nhỉ?”
Tiếng Trường Ly càng khẽ hơn: “Huynh cột bút vào người ta cũng được...”
Yên Cửu hít sâu hai hơi, nghiêm mặt nói: “Thế nàng xuống chép kinh đi.”
Trường Ly thận trọng quan sát sắc mặt Yên Cửu, lúc biết chắc chàng sẽ không nổi khùng đánh kiếm mới lắc lư bay xuống từ xà nhà.
Một khắc sau, Yên Cửu chỉ một mớ ngoằn ngoèo như vẽ bùa trên tờ giấy, đanh giọng hỏi: “Đây là Đạo kinh nàng chép à?”
Trường Ly nhìn vệt mực tròn cố lắm mới nhận ra là nét phẩy trên tờ giấy, tủi thân cãi: “Trước kia ta đã chép kinh bao giờ đâu.”
Kiếp trước nàng toàn dùng bút đầu cứng viết chữ giản thể, kiếp này lại chưa cầm bút bao giờ, chép được thế là giỏi lắm rồi.
Yên Cửu bất giác bưng trán, chàng bị kiếm linh chọc tức đến độ mất não rồi.
Tự dưng lại đi so đo với một thanh kiếm làm gì chứ, đã thế còn mong nàng có thể chép kinh hộ mình.
Yên Cửu day mạnh ấn đường hai cái rồi cởi bút khỏi người Trường Ly.
“Nàng ngoan ngoãn sang bên cạnh chờ đi, đừng có gây chuyện nữa đấy.”
Trường Ly bĩu môi, lủi vào trong góc trông như đang úp mặt vào tường sám hối.
Thôi, nàng là một linh kiếm dám làm dám chịu, dám dũng cảm đối mặt với sai lầm, nàng sẽ nhẫn nại với Yên Tiểu Cửu thêm một chút.
Một người một kiếm đều cảm thấy mình quá đỗi khoan dung với đối phương khi chịu nhân nhượng.
Trong phòng lại yên tĩnh như cũ.
Một ngày thấm thoắt trôi qua, Yên Cửu xoa cổ tay tê mỏi, gác bút sang một bên, cẩn thận xếp gọn xấp Đạo kinh vừa chép xong, đặt ở góc bàn.
Sau khi ngẫm nghĩ, chàng thấy không yên tâm bèn xấp Đạo kinh vào túi chứa đồ luôn.
Chàng thấy căn phòng này chẳng có chỗ nào an toàn hết.
Lúc này, ngoài cửa bỗng vang tiếng gõ cửa và giọng của Triệu sư huynh: “Yên sư đệ, đệ có trong phòng không?”
“Có.” Yên Cửu vừa mở cửa đã thấy Triệu sư huynh thở hồng hộc như mới chạy tới.
Triệu sư huynh gấp gáp nói: “Yên sư đệ, hội thử kiếm năm nay bắt đầu cho đăng ký rồi, đệ mau đi đi.”
Yên Cửu chớp chớp mắt, “Hội thử kiếm? Sao phải vội thế, chẳng phải năm ngoái có tận ba ngày để đăng ký à?”
Triệu sư huynh thận trọng nhìn quanh quất rồi thì thầm: “Do đệ không biết thôi, thứ tự thử kiếm có liên quan tới thời gian đăng ký đấy, càng lên đài sớm sẽ càng có nhiều cơ hội lọt vào mắt xanh của chân nhân các đỉnh và trở thành đệ tử nội môn...”
“Các chân nhân đều bộn bề công việc, một khi chọn được đệ tử ưng ý trong hội thử kiếm thì chưa chắc chịu nán lại xem tiếp, đệ đừng bỏ lỡ cơ hội quý giá này!”
Trường Ly vừa lề mề bay tới cửa nghe vậy thì thấy hơi sốt ruột.
Theo nguyên tác, đám nhân vật bộc lộ tài năng trong mấy sự kiện kiểu này nếu không trở thành đá kê chân cho nữ chính thì cũng đi bán muối sớm.
Yên Cửu tới đó góp vui làm gì, chàng chỉ là một đệ tử tép riu không có suất diễn, đừng có bất cẩn trở thành con tốt thí mạng chứ.
Mắt Yên Cửu hơi