Mãi đến khi tới Linh Thiện Đường, một người một kiếm vẫn không hề hay biết tin dữ rằng mình phải vào vòng lôi đài, bọn họ đang nghiêm túc thảo luận xem dùng gia vị nào ướp hạt dưa mới ngon.
Trường Ly hào hứng vung vẩy tua kiếm, “Gia vị của món gà Phi nướng than lần trước thơm đáo để, ta thấy dùng loại đó được đấy.
”
Yên Cửu suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Món đó chỉ được cái thơm chứ nếu bàn về vị thì cà tím sốt tương ngon hơn.
”
Trường Ly bất mãn hỏi: “Hạt dưa này để ta cắn hay huynh cắn hả?”
Yên Cửu cố cãi lý: “Nàng chưa từng nếm thử hai vị ấy mà.
”
Trường Ly phản pháo: “Thì huynh cũng đã cắn hạt dưa bao giờ đâu.
”
Một người một kiếm đều khăng khăng cho là mình đúng bèn chia đôi cơn mơ, quyết định ai ướp phần người nấy.
Yên Cửu là khách quen của Linh Thiện Đường nên chẳng gặp khó khăn gì khi muốn mượn chút gia vị, chủ yếu là vì chàng đưa đủ linh thạch.
Tiểu đồng tri kỷ dành riêng một căn bếp nhỏ cho họ.
“Các gia vị thường dùng đều để trên bàn, huynh cứ dùng tự nhiên nhé.
”
Trước lạ sau quen.
Yên Cửu nhanh nhẹn ép linh khí thành từng viên hình hạt dưa, chẳng bao lâu sau đã đầy ắp hai hũ.
Chàng và Trường Ly chia nhau mỗi người một hũ, bắt đầu thận trọng nêm gia vị.
Trường Ly cho vào hũ một ít hoa tiêu, một ít đại hồi, một ít vỏ quế và vài gia vị khác.
Sau đó nàng nhìn cái hũ, bối rối hỏi: “Cái này phải ướp bao lâu? Ướp xong thì rang thế nào?”
Yên Cửu đặt mớ thì là trong tay xuống, do dự đề nghị: “Hay để ta thử một lần trước xem sao?”
Một khắc sau, căn bếp Linh Thiện Đường nổ vang một tiếng long trời lở đất, sau đó là tiếng nồi chảo chén đĩa rơi loảng xoảng xuống đất.
Cửa sổ bị thủng một lỗ lớn vì vụ nổ, một ít khói đen lùa qua cửa sổ bay ra đằng trước.
Tiểu đồng đang ngồi ngủ gà ngủ gật ngoài sảnh giật điếng người khi nghe tiếng nổ, vội hoảng hốt chạy tới.
“Có chuyện gì thế?”
Yên Cửu mặt mày xám xịt, vừa ho khan vừa xách theo linh kiếm lấm lem vọt ra khỏi bếp.
Góc áo và cổ tay áo chàng đều lộ rõ dấu vết của vụ cháy nổ.
Chàng chật vật ho khan hai tiếng, giải thích với tiểu đồng: “Xảy ra chút sự cố nhỏ ngoài ý muốn.
”
Tiểu đồng nhìn khung cửa đã sập một nửa, bất giác lớn tiếng hẳn: “Thế này mà là sự cố nhỏ á?”
Cậu ta nhìn Yên Cửu với cặp mắt hoài nghi: “Đừng nói đây là lần đầu tiên huynh vào bếp nha?”
Yên Cửu hơi khựng lại trông có vẻ khả nghi, “Đâu có, tất nhiên không phải thế!”
Mấy trăm năm trước, hồi còn nhỏ chàng từng vào bếp rồi.
Nhưng cụ thể là vào đó ăn vụng hay làm chuyện gì khác thì đâu có quan trọng.
Yên Cửu vội móc một mớ linh thạch trong túi chứa đồ ra lẳng lặng nhét vào lòng tiểu đồng, “Lần này là sự cố thật đấy.
”
Tiểu đồng ước lượng chỗ linh thạch rồi nhét nó vào túi chứa đồ của mình.
Tiền tài làm con người ta bình tĩnh hẳn.
Cậu ta nhìn căn bếp trông như hiện trường vụ thảm hoạ, mở miệng nói: “Chi phí sửa bếp! ”
Yên Cửu đáp ngay: “Chi phí sửa bếp ta lo tất.
”
Tiểu đồng hài lòng, “Huynh tém tém chút đi, đừng có làm gì náo động nữa.
”
Sau khi tiểu đồng đi khỏi đó, Yên Cửu mới thở phào một hơi.
Còn Trường Ly đang cố vẩy hết bụi bám trên người đi, chiếc tua kiếm hồng nhạt của nàng đã bị bẩn vì vụ nổ kia.
Nàng lén chùi vào áo Yên Cửu mấy cái, thấy sạch kha khá bụi mới mở miệng hỏi: “Trước kia huynh từng vào bếp thật à?”
Yên Cửu lau mặt một lượt khiến vết bụi đen dính trên chóp mũi lem ra khắp mặt nhưng chàng chẳng hay biết gì, ngồi xuống ngạch cửa đáp, “Vào rồi, nhưng đây là lần đầu tiên ta rang hạt dưa.
”
Không chỉ hạt dưa mà đây còn là lần đầu tiên chàng nấu thứ gì đó.
Trường Ly cũng dốt đặc khoản nấu nướng nên tin ngay lời giải thích của chàng.
Thế thì hơi khó rồi đây.
Trong lúc một người một kiếm đang thảo luận nguyên nhân thất bại, tính tổng kết kinh nghiệm và thử thêm lần nữa thì một bóng người từ từ tiến đến.
Trường Ly chăm chú nhìn người nọ, “Ơ, đó là Kiếm huynh à?”
Yên Cửu nhìn theo hướng Trường Ly chỉ, quả nhiên trông thấy thanh kiếm chẳng khiến người ta ưa nổi kia và cả chủ nhân của nó – Dư Hằng.
Trường Ly chào với từ xa: “Bọn huynh cũng tới Linh Thiện Đường ăn cơm à?”
Kiếm huynh thong thả đáp lại một câu: “Đâu có, bọn ta tới tìm Yên Cửu.
”
Trường Ly sửng sốt, tìm Yên Cửu ấy à?
Bọn họ tìm Yên Cửu làm gì?
Dư Hằng bước tới trước mặt Yên Cửu, thấy khuôn mặt lấm lem của chàng thì do dự giây lát mới mở miệng hỏi: “Cho hỏi đệ là Yên sư đệ à?”
Yên Cửu đứng dậy khỏi ngạch cửa, giũ cổ tay áo rồi đáp, “Là ta đây.
”
Dư Hằng thở phào nhẹ nhõm, “Cuối cùng cũng tìm thấy đệ.
”
Hắn chìa tấm lệnh bài đệ tử nội môn ra, “Đây là lệnh bài sư tôn cho đệ.
”
Nhìn tấm lệnh bài bằng ngọc tượng trưng cho thân phận đệ tử nội môn, Yên Cửu thầm có dự cảm không lành, “Đây là?”
Thấy chàng không hiểu mô tê gì, Dư Hằng cũng hoang mang theo.
“Đệ không biết à? Vì đệ đạt cấp cao lúc thử kiếm nên sư tôn bảo ta mang lệnh bài chứng minh thân phận tới cho đệ.
”
Yên Cửu thấy trước mắt tối sầm, rõ ràng lúc thử kiếm chàng đã nỗ lực kiềm chế lực công kích rồi cơ mà, sao lại lên cấp cao được.
Chàng ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Có phải huynh nhầm không, sư tôn mà huynh bảo là vị chân nhân nào thế?”
Dư Hằng liếc nhìn tấm lệnh bài, trên đó khắc hai chữ Yên Cửu rõ mồn một.
“Không nhầm đâu, là Thái Diễn chân nhân đích thân dặn ta mà.
”
“Sư tôn còn nói đệ giấu tài lúc thử kiếm thì không sao, nhưng lúc lên lôi đài không được phép làm mất mặt đỉnh Vô Danh.
”
Nghe đến đó, Trường Ly bật ngửa, “Sao huynh lại biến thành cấp cao? Lại