Dọc đường xuống núi, Trường Ly cứ lải nhải với Yên Cửu về mong mỏi của Kiếm huynh suốt.
Yên Cửu liếc nhìn Kiếm huynh với ánh mắt phức tạp, không ngờ kiếm linh của Dư sư huynh cũng toan tính dữ vậy.
Trấn Hồng Sơn cách Quy Nguyên Kiếm tông hơi xa.
Sau khi xuống núi, Yên Cửu tính thuê một chiếc xe mây tới trấn Hồng Sơn.
Nhìn cỗ xe mây, Dư sư huynh dè dặt nói: “Yên sư đệ, thật ra bọn mình cưỡi kiếm bay tới đó cũng được mà.”
Yên Cửu nghiêm mặt đáp: “Dư sư huynh, tới trấn Hồng Sơn bọn mình còn ối chuyện phải làm nên dọc đường cần nghỉ ngơi dưỡng sức thì mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ được.”
Dư sư huynh hơi cháy túi nên vẫn băn khoăn.
Xe mây là phương tiện giao thông phổ biến ở giới tu tiên, vì hình dạng như xe ngựa mà lại có thể bay trên mây nên được đặt tên như thế.
Chỉ cần nhập điểm đến rồi bỏ đủ linh thạch vào đầu xe là xe mây sẽ tự động bay đến đích, có thể xem là thứ thiết yếu mỗi khi ra ngoài.
Hiềm nỗi hơi tốn linh thạch.
Có vẻ Yên Cửu đã đi guốc trong bụng hắn, dù sao nghèo mới là trạng thái bình thường của đám Kiếm tu.
Như Thái Diễn chân nhân chẳng hạn, rõ ràng là chủ một đỉnh núi mà ngay cả tiền bảo dưỡng kiếm cũng phải vay Chưởng môn nên Dư sư huynh túng quẫn thế cũng rất dễ hiểu.
Yên Cửu quyết đoán nói: “Đến trấn Hồng Sơn ta còn cần sư huynh giúp sức nên tiền xe cứ tính hết cho ta.”
Bấy giờ Dư sư huynh mới đồng ý.
Hắn thầm hạ quyết tâm nhất định sẽ hoàn thành thật tốt nhiệm vụ trấn Hồng Sơn để không uổng mức lộ phí cao ngất ngưởng này.
Trường Ly nhìn Dư sư huynh hăng hái như vừa tiêm máu gà thì không khỏi lắc đầu.
Một người thật thà chất phác như Dư sư huynh nếu bị người ta bán chắc còn đếm tiền giùm họ mất.
Quả nhiên xe mây không phụ cái tên và giá thuê của nó, dù bay trong mây hay lướt dưới đất đều không có chút cảm giác xóc nảy gì.
Trường Ly dựa vào cửa sổ, thấy vô số đám mây trắng béo múp thì chợt thèm ăn kẹo bông gòn.
Nàng vừa cố dời mắt khỏi mây trời thì đột nhiên phát hiện một con chim to màu trắng.
Trường Ly bất giác nuốt nước miếng, chim gì mà trông béo ngon quá.
Nàng lẩm bẩm: “Yên Tiểu Cửu, tuy bọn mình không thịt được hạc của Chưởng môn nhưng chắc có thể bắt một con chim trắng hoang dã nhỉ?”
Yên Cửu ló đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng ngay lập tức bị con chim trắng này thu hút.
Chàng hỏi Dư sư huynh: “Sư huynh ăn chim không?”
Dư sư huynh nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng thấy hơi thòm thèm.
“Ăn!”
Sau khi ai nấy đều nhất trí, Yên Cửu bèn điều khiển xe mây lặng lẽ bay sát con chim kia.
Có lẽ con chim trắng kia đã gặp nhiều xe mây nên khi thấy bên cạnh mình thình lình xuất hiện một chiếc, nó cũng không sinh lòng cảnh giác gì mà vẫn bay nhởn nhơ.
Mãi đến khi có một sợi linh lực ngưng tụ thành cọng dây nhỏ trói nghiến nó lại như cái bánh thì con chim kia mới kêu lên một tiếng hoảng sợ.
Nhưng đã quá muộn, sợi linh lực vừa trói được con mồi là kéo vèo vào trong xe mây ngay, chỉ có hai cọng lông chim màu trắng chao liệng trong không khí rồi lặng lẽ rơi xuống.
Bên trong xe mây, hai người hai kiếm vây thành một vòng săm soi con chim trắng đang run bần bật.
Trường Ly: “Nhìn bắp chân săn chắc của nó là biết chất thịt cực kỳ ngon rồi.”
Yên Cửu: “Cặp cánh này mà nướng thì thơm phải biết, cái kiểu nướng mà nhỏ mỡ tong tỏng xuống lửa ấy."
Kiếm huynh thở dài một hơi: “Tiếc là kiếm linh bọn mình chỉ nhìn được, ngửi được mà không ăn được.”
Dư sư huynh nhìn chằm chằm con chim kia, đột nhiên hỏi một câu xuyên tim: “Ủa rồi ai nướng chim đây?”
Trường Ly và Yên Cửu đồng loạt ngu người.
Bấy giờ, ngoài cửa xe bỗng có tiếng gào, “Linh chim của ta đâu?”
Trường Ly và Yên Cửu liếc nhau, bỗng thấy không ổn.
Ngay sau đó, ngoài xe mây của họ vọng vào tiếng hỏi: “Này các đạo hữu trong xe, xin hỏi các vị có thấy một con chim trắng bay ngang qua đây không?”
Dư sư huynh đang tính nói chim đang ở đây thì bị Kiếm huynh kịp thời bịt chặt miệng.
Trường Ly nhìn Yên Cửu, thấy lòng trùng hẳn xuống.
“Làm sao đây Yên Tiểu Cửu? Hóa ra con này cũng có chủ.”
Yên Cửu nhanh chóng cởi dây trói cho con chim rồi vuốt mượt mớ lông bù xù của nó, sau khi đằng hắng hai tiếng mới nói với người bên ngoài cửa sổ:
“Ban nãy bọn ta đang mở cửa sổ ra ngắm cảnh, chẳng hiểu sao lại có một con chim trắng bay xộc vào khiến bọn ta không biết giải quyết thế nào, may mà đạo hữu tới kịp lúc.”
Vừa nói, Yên Cửu vừa đưa con chim trắng ra ngoài cửa sổ.
Chủ chim thấy đúng là con chim mình mới mất, lập tức cảm ơn: “Đa tạ đạo hữu.”
Sau đó, hắn đưa một cái túi chứa đồ vào trong xe, “Đây là món quà tạ lễ nho nhỏ để bày tỏ tấm lòng của ta.”
Yên Cửu thản nhiên nhận cái túi, “Đạo hữu khách sáo quá.”
Sau khi chủ chim mang con chim đi, cả người lẫn kiếm trong xe mây đều thở phào nhẹ nhõm.
Trường Ly tiếc rẻ than: “Chim tới tay rồi mà còn vuột mất.”
Yên Cửu vân vê cằm nhận xét: “Quả nhiên hạc của Chưởng môn vẫn dễ ăn hơn.”
Dư sư huynh nhìn chàng đầy sợ hãi: “Yên sư đệ, đệ to gan quá đấy.”
Yên Cửu chớp chớp mắt, “Sư huynh, ta nói giỡn thôi mà.”
Dư sư huynh thở phào một hơi, “Yên sư đệ, chuyện đó không giỡn bừa được đâu.”
Trường Ly thấy Dư sư huynh vừa nghe người ta nói đã tin bèn quay đầu nhìn Kiếm huynh ra hiệu: Công nhận Dư sư huynh dễ dụ ghê.
Bên kia, Yên Cửu mở chiếc túi chứa đồ mà chủ con chim trắng kia đưa, thấy bên trong có tới mười mấy trái trứng chim be bé tròn tròn.
Trường Ly không kìm được mà hít sâu một hơi, “Không có chim thì ăn trứng chim cũng được.”
Yên Cửu gật đầu tán đồng, “Chủ con chim kia sống tinh tế ghê.”
Dư sư huynh lại hỏi lần nữa: “Sư đệ, đệ có biết nướng trứng chim không?”
Yên Cửu khựng lại, “Nướng khoai là nướng, nướng trứng chim cũng là nướng, về lý thuyết thì na ná nhau mà.”
Dư sư huynh: “...!Bọn mình đâu có tới chốn rừng hoang nước độc gì, chi bằng tìm một quán trọ trong trấn Hồng Sơn rồi nhờ họ nấu giùm đi.”
Yên Cửu vẫn thấy không cam tâm, “Sư huynh, thật ra ta có thể thử một lần.”
Trường Ly nhủ thầm: Không ngờ huynh nghiện nấu nướng dữ vậy.
Nghe Dư sư huynh khuyên nhủ không ngừng nghỉ, cuối cùng Yên Cửu đành tha cho đám trứng chim.
Tốc độ của xe mây rất nhanh, trong lúc hai người hai kiếm tán gẫu thì nó đã đến trấn Hồng Sơn.
Yên Cửu đậu xe mây vào điểm hoàn trả rồi cùng Dư sư huynh đi vào trấn.
Chẳng biết có phải vì vụ án trộm cắp không mà trong trấn có vẻ hơi quạnh quẽ, chẳng có bao người đi đường, mà hễ ai thấy mấy gương mặt lạ hoắc của bọn họ cũng đều liếc vội rồi né xa.
Dư sư huynh vốn định níu ai đó lại hỏi thăm tình hình trong trấn nhưng chẳng gặp được người qua đường tốt bụng nào.
Nhận ra bầu không khí kỳ lạ trên đường, Trường Ly không kìm được nói với Yên Cửu: “Ta cứ thấy là lạ thế nào ấy, sao một vụ án mất cắp đồ lại có sức ảnh hưởng lớn thế được?”
Yên Cửu ngẫm ngợi gì đó, “Cứ đi về trước xem sao.”
Bọn họ đi dọc con đường cái trong trấn tầm một khắc mới trông thấy một quán trọ trông có vẻ ế ẩm.
Tiểu nhị của quán thấy khách tới thì cố xốc lại tinh thần nặn ra một nụ cười.
“Hai tiên sư muốn thuê phòng trọ ạ?”
Yên Cửu gật đầu, “Cho hai phòng hạng sang nhé.”
Tiểu nhị quán trọ lấy chìa khóa rồi dẫn bọn họ lên lầu.
Tiếng cầu thang kẽo kẹt vang lên dưới chân họ, thậm chí còn có một lớp bụi bay lên mỗi khi họ nhấc chân khiến Trường Ly thấy hơi ngứa mũi.
Yên Cửu cũng để ý tới lớp bụi không ai thèm quét dưới chân, mở miệng hỏi: “Trong trấn hiếm khi có người ngoài tới sao?”
Tiểu nhị quán trọ dẫn họ tới hành lang phía Đông, “Không lâu sau khi vụ án mất cắp xảy ra cũng có tiên sư tới nhưng chẳng điều tra được gì, kể từ đó chẳng ai tới nữa.”
Yên Cửu nhớ lại sự kỳ lạ của người qua đường, bèn hỏi tiếp: “Ta thấy người đi đường đều rất vội vã, cũng là vì vụ án mất cắp à?”
Tiểu nhị quán trọ dùng chìa khóa mở căn phòng tít đầu Đông ra, “Đúng thế, hôm qua nhà Vương lão gia ở phía Tây trấn mới bị mất cắp.”
Tiểu nhị vừa nói xong đã thì thầm ngay, “Nhưng lần này Vương lão gia không mất đồ mà mất một cô thiếp.”
Yên Cửu và Dư sư huynh đưa mắt nhìn nhau.
Mất người và mất đồ không hề giống nhau.
Tiểu nhị đưa chìa khóa hai gian phòng cho bọn họ.
“Nếu hai vị tiên sư đến vì vụ án này thì có thể tới hỏi thăm phủ nha tình hình cụ thể, cứ ra khỏi quán trọ đi thẳng về hướng Bắc là tới nơi.”
Sau khi tiểu nhị rời khỏi đó, Yên Cửu và Dư sư huynh vào phòng.
Yên Cửu nói thẳng: “Để tiết kiệm thời gian, chi bằng bọn mình chia nhau ra hành động nhé.
Sư huynh hãy tới phủ nha còn ta tới phủ Vương lão gia, tối bọn mình sẽ gặp nhau ở quán trọ.”
Dư sư huynh gật đầu đồng ý, “Nếu có chuyện gì thì bọn mình sẽ gửi bùa đưa tin cho nhau.”
Dư sư huynh đi trước.
Trường Ly nhìn bầu trời nhạt màu trong trấn, cảm thán: “Cứ tưởng tới kiếm đồ, không ngờ còn phải kiếm cả người nữa.”
Yên Cửu rảo bước đi về phía Tây trấn, “Hai chuyện này thoạt nhìn đều không dễ dàng, mong là hôm nay bọn mình sẽ tìm thấy manh mối có giá trị.”
Trấn Hồng Sơn không to, Yên Cửu chưa đi bao lâu đã thấy phủ của Vương lão gia.
Khác với sự mộc mạc của nhà dân trong trấn Hồng Sơn, phủ của Vương lão gia có thể xem là kiến trúc bề thế nhất trấn.
Ngoài cổng có hai con sư tử đá cao to, cánh cổng đỏ son có vẻ như mới được sơn lại, vẫn còn thoang thoảng mùi sơn.
Trường Ly vô thức nhăn mũi, “Mùi sơn này hôi quá.”
Yên Cửu lấy một cái túi tiền đựng lá bạc hà trong túi chứa đồ ra tròng lên chuôi kiếm, “Xài cái này để át bớt mùi đi.”
Mùi lá bạc hà thơm mát xua tan mùi sơn gay mũi kia đi khiến Trường Ly thấy dễ chịu ngay lập tức.
Yên Cửu bước tới gõ cổng.
Thằng bé gác cổng mở hé cửa bên hông ra hỏi, “Huynh tìm ai?”
Yên Cửu giơ lệnh bài Quy Nguyên Kiếm tông ra, “Ta tới điều tra chuyện mất cắp trong phủ.”
Thằng bé canh cổng thấy lệnh bài bèn đáp: “Huynh đợi một lát để ta vào bẩm lão gia.”
Chẳng bao lâu sau, cánh cổng chính sơn son mở ra.
Một người đàn ông trung niên mặc đồ tơ lụa, có khuôn mặt phúc hậu niềm nở bước ra chào, “Tiên sư đại giá quang lâm mà Vương mỗ không biết để tiếp đón từ xa.”
Lúc Vương lão gia đến gần, dù cách túi tiền đựng lá bạc hà mà Trường Ly vẫn ngửi thấy mùi huân hương nồng nặc trên người ông ta.
Bấy giờ nàng không chịu nổi nữa bèn hắt xì một cái thật kêu.
Yên Cửu bất giác khựng bước.
Vương lão gia thấy thế cũng dừng lại ngay, “Sao vậy tiên sư?”
Yên Cửu vội bình thường lại, “Không