Nghĩ tới việc Vương thiếu gia từng uống máu Miêu Nương, Yên Cửu lập tức quay đầu nhìn Liên Nương.
“Vương thiếu gia vẫn khỏe chứ?”
Mặt Liên Nương biến sắc, “Ý tiên sư là Trường Mệnh cũng sẽ gặp nguy hiểm ư?”
Rồi chẳng buồn đợi Yên Cửu kịp trả lời, cô ta đã hớt hải chạy về chỗ ở của mình ngay.
Trường Ly và Yên Cửu vội đuổi theo sau.
Bọn họ vọt vào phòng Vương thiếu gia thì thấy thằng bé vẫn nằm thở đều trên giường.
Liên Nương đang vỗ ngực cố bình tĩnh lại.
Trường Ly và Yên Cửu cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Miêu Nương chỉ nhắm vào mình Vương lão gia.
Trường Ly khẽ hỏi: “Bọn mình có cần lên núi đỏ tìm Miêu Nương không?”
Mắt Yên Cửu lóe sáng, “Nếu Miêu Nương dám ra tay sát hại Vương lão gia thì đời nào chịu ở yên trong núi đỏ đợi bọn mình tới bắt.”
Trường Ly khua đuôi kiếm, “Thế bọn mình phải dụ cô ta xuất hiện thôi.”
Yên Cửu gật đầu rồi hỏi Liên Nương: “Chuyện Vương lão gia gặp nạn đã lộ ra ngoài chưa?”
Liên Nương lắc đầu, “Chuyện xảy đến quá đột ngột nên chỉ có gã sai vặt bên chỗ lão gia và ta biết thôi.”
Đầu Yên Cửu nảy số rất nhanh, chàng bảo Liên Nương: “Thế thì phiền cô loan tin này ra, cứ bảo là tiên sư đã tới nhà cứu sống Vương lão gia.”
Liên Nương hiểu ý chàng ngày bèn đi tìm người hầu trong nhà giao việc.
Trường Ly xoay kiếm nói, “Cứ làm thế đi, chỉ cần chấp niệm Miêu Nương dành cho Vương lão gia đủ mạnh thì nhất định cô ta sẽ không kìm được mà tới đây thăm dò, bọn mình cứ ôm cây đợi thỏ là được.”
Yên Cửu cất bước đi ra khỏi phòng, “Bọn mình tới chỗ Vương lão gia giăng bẫy rồi đợi Miêu Nương thôi.”
Nhờ có sự phối hợp của Liên Nương, Vương lão gia được gã sai vặt chuyển lên giường rồi thả rèm che ở mép giường xuống.
Tấm rèm che thấp thoáng trông như người bên trong giường chỉ đang nằm ngủ.
Trường Ly nấp kỹ ở xà ngang trên trần nhà, nhìn từ chỗ nàng xuống sẽ thấy toàn cảnh căn phòng không sót góc nào.
Yên Cửu bảo gã sai vặt mang một ấm thuốc tới rồi bắc một cái bếp lò nhỏ trước cửa phòng, bắt đầu sắc thuốc y như thật.
Thỉnh thoảng chàng lại cầm cái quạt lá đề phẩy một cái để mùi thuốc bay xa hơn, giả bộ như Vương lão gia đang bị thương nặng nhưng vẫn còn cứu được.
Sắc trời dần tối.
Trường Ly dựa vào xà ngang, cố hít sâu mấy hơi.
Bây giờ nàng phải dùng mùi thuốc đắng ngắt kia để tự trấn an mình.
Trăng nhô giữa trời, ngoài tiếng thuốc sôi ùng ục của ấm thuốc ngoài cửa thì nơi đây chẳng còn tiếng động nào khác.
Trường Ly lén ngáp mấy cái.
Nàng nhìn chằm chằm tấm rèm không suy suyển gì, cứ nghĩ tới chuyện có một người chết nằm phía sau rèm là tự dưng lại thấy rợn tóc gáy.
Trường Ly đành lẩm nhẩm mấy câu chú trong lòng.
Khi nàng nhẩm đến lần thứ mười thì tấm rèm ở mép giường chợt rung lên.
Trường Ly tỉnh táo ngay, vội phun một quả cầu lửa tới trước tấm rèm.
Quả cầu lửa xẹt qua khoảng không khiến một luồng khí vặn vẹo lộ bóng người trong suốt lúc ẩn lúc hiện.
Trường Ly lập tức kêu to: “Yên Tiểu Cửu!”
Yên Cửu cầm cây quạt lá đề vọt vào, lập tức tấn công luồng khí trước tấm rèm.
Trường Ly tận dụng thời cơ phun ra mấy quả cầu lửa ép “kẻ tàng hình” phải lộ diện.
Trước sự vây công của một người một kiếm, “kẻ tàng hình” cuối cùng cũng bị ngọn lửa đốt sém góc áo.
Phép tàng hình mất tác dụng, để lộ khuôn mặt xinh đẹp của Miêu Nương.
Chiếc quạt lá đề trong tay Yên Cửu tình cờ kê ngay cổ cô ta, cạnh quạt mang linh khí sắc bén cắt mất một lọn tóc mái của Miêu Nương.
Dù bị chiếc quạt uy hiếp, Miêu Nương vẫn bất chấp tất cả để xốc tấm rèm che lên, vừa trông thấy khuôn mặt tái xanh của Vương lão gia đã cười khẩy một tiếng.
Sau đó cô ta tỉnh bơ vuốt mượt mái tóc rối vì vừa đánh nhau, hỏi Yên Cửu: “Tiên sư đặt chiếc bẫy này để dụ ta xuất hiện sao?”
Yên Cửu dí cây quạt lá đề về trước một tấc, để lại một vệt máu đỏ tươi trên chiếc cổ mảnh khảnh của Miêu Nương.
“Cô tới thật còn gì nữa?”
Miêu Nương hơi ngửa cổ ra sau, “Tiên sư à, ngài bỏ chiếc quạt xuống để nghe nô gia kể chuyện xưa nhé.”
Yên Cửu không dao động, “Ta không thấy mỏi tay, cô cứ kể đi.”
Khóe môi Miêu Nương giật giật.
Ai quan tâm tay ngài có mỏi không, nhưng cổ ta mỏi!
Bị tình thế bức bách, Miêu Nương đành giữ nguyên tư thế bị khống chế mà chậm rãi kể:
“25 năm trước, phủ này không phải họ Vương mà họ Triệu.”
Trường Ly lặng lẽ bay tới chiếc bàn bên cạnh, chọn một vị trí tốt để nghe kể chuyện.
Miêu Nương nói tiếp: “Nhà họ Triệu nhiều đời theo nghiệp buôn bán nên đã tích lũy được vô số của cải, tiếc là đến đời này thì Triệu lão gia chỉ có mỗi một mụn con gái là Triệu nương tử.”
“Triệu nương tử ngây thơ hồn nhiên, chỉ thích trồng rau chỉ không thích buôn bán.
Triệu lão gia yêu con bèn lựa một gã chưởng quầy trẻ trông có vẻ thật thà chất phác rồi dốc lòng bồi dưỡng hắn, những mong sau này hắn có thể giúp đỡ Triệu nương tử gánh vác gia nghiệp.”
“Nào ngờ gã chưởng quầy trẻ trông thật thà kia lại có toán tính khác, hắn đã dùng lời đường mật dụ dỗ Triệu nương tử để trở thành con rể nhà họ Triệu.”
“Vào một mùa đông tuyết lớn, Triệu lão gia đã gặp nạn qua đời trên đường đi làm ăn, Triệu phu nhân hay tin vì cũng theo ông đi không lâu sau đó vì quá đau buồn, bỏ lại mình Triệu nương tử côi cút không nơi nương tựa.”
“Bấy giờ gã chưởng quầy trẻ kia mới lộ bộ mặt thật, hắn đuổi sạch đám người làm trung thành với nhà họ Triệu rồi gài thân tín của mình vào thay.
Sau khi cuỗm sạch tài sản nhà họ Triệu vào túi, hắn bắt đầu giở thói lạnh nhạt với Triệu nương tử.”
“Khi ấy Triệu nương tử cảm thấy như trời sập, nàng vốn muốn xốc lại tinh thần để bảo vệ cơ nghiệp nhà họ Triệu, không ngờ gã đàn ông lòng lang dạ sói kia lại lén bỏ thuốc độc vào đồ ăn hàng ngày của nàng.”
“Đến khi Triệu nương tử phát hiện ra điều bất ổn thì bệnh tình của nàng đã hết đường xoay chuyển.”
Giọng Miêu Nương bỗng nghẹn ngào hẳn.
Yên Cửu nghiêm giọng hỏi: “Vương lão gia chính là gã chưởng quầy kia còn cô là cây hẹ Triệu nương tử trồng à?”
Miêu Nương chùi khóe mắt, “Triệu nương tử mềm lòng lắm, ta là cây hẹ xanh mướt nhất đám nên nàng không nỡ nấu ta...!Về sau nàng uất ức quá nên thường ngồi bên cửa sổ trò chuyện với ta.”
“Tiếc là người tốt chẳng sống thọ, mà kẻ ác thì càng lúc càng khấm khá.”
Miêu Nương nhìn xác Vương lão gia đầy hằn học.
“Nếu lẽ trời bất công thì ta đành phải tự mình ra tay tiễn ông ta lên đường.”
Yên Cửu nói thẳng: “Nếu Vương lão gia phạm tội thì ắt có quan phủ lo, cô tự ra tay là trái pháp luật.”
Miêu Nương khẽ cười, “Tiên sư trẻ này, ta là yêu mà, pháp luật của loài người sao quản nổi ta.”
Yên Cửu chẳng buồn ngước mắt lên đáp, “Yêu giới cũng có Yêu Vụ Tư, cô do bọn họ quản lý.”
Miêu Nương – một cây hẹ thành tinh ở thế giới loài người – ngu người.
Trường Ly đang nghe chuyện xưa cũng ngu người.
Sao Yên Tiểu Cửu còn biết cả chuyện ở Yêu giới vậy?
Thừa dịp Miêu Nương ngơ ngác, Yên Cửu lấy cái lưới bắt linh màu vàng rực trong túi chứa đồ ra trói cứng Miêu Nương lại.
Miêu Nương bị hành động bộc phát này dọa đứng hình, “Khoan, khoan đã, chẳng lẽ ngài muốn giải ta tới Yêu giới à?”
Yên Cửu nhướng mày hỏi: “Có gì mà không được?”
Trường Ly vội hỏi: “Yên Tiểu Cửu, bộ huynh quen yêu ở Yêu giới hả?”
Yên Cửu đớ lưỡi.
Toi rồi, chàng quên mất trong phòng còn có một cô nhóc kiếm linh nữa.
Chàng lập tức nhanh trí nháy mắt với Trường Ly.
Trường