Cháo bích linh đã bán như chén nước hắt đi không thu lại được nữa.
Trường Ly hơi đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới khoản linh thạch kếch xù sắp được nhận thì tự dưng thấy dễ chịu hẳn.
Thẩm sư huynh cầm mấy bình cháo bích linh được đóng gói cẩn thận, tính sang mấy đỉnh núi khác gặp khách hàng lớn và thần tài lớn của mình.
Trước khi đi, hắn phóng khoáng vẫy tay, “Yên sư đệ, đệ hãy chờ tin tốt lành của ta nhé.”
Lúc này đây, Trường Ly bỗng cảm thấy bóng dáng Thẩm sư huynh phát ra vạn ánh vàng rực rỡ.
Một người một kiếm về đệ tử xá đúng lúc một con chim mây vừa đáp xuống trước cửa sổ đầy tao nhã, đang gỡ chiếc hộp gỗ hình vuông ở móng vuốt xuống.
Nhìn hình đám lông li ti vẽ trên hộp gỗ, Yên Cửu ngộ ra ngay: “Kem mọc lông ta đặt đã giao đến rồi.”
Trường Ly tò mò ngắm con chim mây giao hàng tận nhà này.
Lông nó vừa dày vừa mềm mại bồng bềnh, cơ thể đầy đặn cân đối, vóc dáng tuyệt đẹp, chẳng khác gì tấm biển quảng cáo di động.
Yên Cửu thò tay mở chiếc hộp gỗ trên cửa sổ, lấy đống chai lọ bên trong ra.
Sau khi kiểm tra hàng xong, chàng móc linh thóc trong túi chứa đồ ra kê sát miệng con chim mây.
Chim mây gục gặc đầu, thong thả mổ sạch nắm linh thóc rồi vỗ cánh một cái, bay vút lên trời.
Trường Ly dõi theo bóng chim mây mỗi lúc một nhỏ, không khỏi cảm thán: “Sao chim nhà người ta đẹp thế không biết!”
Yên Cửu lập tức hóa thân thành một ông bố già vô dụng bị chọc trúng chỗ đau, gằn giọng nói: “Nếu bé chim nhà mình được chăm tốt thì lớn lên còn đẹp hơn nó!”
Trường Ly: Hình như Yên Tiểu Cửu đã quên lúc trước chàng ghét con chim này cỡ nào thì phải, giờ còn không để người ta chê nó câu nào nữa chứ.
Trường Ly lặng lẽ mở cửa bước vào phòng, nhìn con chim non đang treo ngược người trên giá kiếm trầm hương mà ngủ.
Hai chân nó chổng lên trời, còn lắc qua lắc lại nếu mơ thấy gì đó.
Chẳng những số lông của con chim non này kém xa con chim mây kia mà vẻ ngoài cũng kém mấy con chim khác cả vạn dặm.
Hiển nhiên Yên Cửu cũng hết hồn vì dáng ngủ xấu xí của con chim non.
Chàng không nỡ nhìn tiếp, cố vớt vát: “Nó vẫn còn nhỏ, có thể học từ từ mà.”
Thế là từ hôm đó, Yên Cửu bắt đầu bôi kem mọc lông ba lần một ngày cho con chim non, thỉnh thoảng còn dắt nó tới đỉnh Lăng Tiêu để học hỏi khí chất con hạc của Chưởng môn.
Thấy con chim non ngu ngơ ngày nào cũng bị Yên Cửu nghiêm khắc bắt luyện dáng đi tao nhã của loài chim, Trường Ly lười biếng trở mình một cái trên giá kiếm bằng gỗ phượng hoàng.
Thời buổi này ngay cả chim non cũng phải chạy đua thành tích nữa.
Trong lúc Yên Cửu đang đắm chìm trong sự nghiệp dạy dỗ chim, Thẩm sư huynh đã quảng cáo rình rang cháo bích linh khắp Kiếm tông.
Thỉnh thoảng Trường Ly ra ngoài đi dạo lại nghe đám đệ tử xầm xì với nhau.
“Huynh biết gì chưa? Đỉnh Chu Minh mới ra mắt một sản phẩm tốt đó.”
“Lần này có giới hạn, chỉ bán cho khách quý thôi.”
“Ôi tiếc thế, vậy bọn mình không mua được à?”
“Dù cho huynh mua thì huynh cũng không mua nổi đâu...!Huynh biết cái bình nhỏ dùng thử giá bao nhiêu không?”
“Bao nhiêu?”
“Những 500 linh thạch!”
“Vãi!”
“Thế mà cung vẫn không đủ cầu, nghe nói đám đệ tử thân truyền còn tẩn nhau mấy trận vì giành hàng dùng thử đấy.”
Trường Ly nghe đám đệ tử bàn tán om sòm mà như nghe thấy tiếng linh thạch ào ào chảy vào túi cực kỳ êm tai.
Nàng mừng ra mặt, sung sướng bay về đệ tử xá.
Vừa vào phòng, nàng đã không kìm được mà kêu toáng lên: “Yên Tiểu Cửu, bọn mình phát tài rồi!”
Yên Cửu đang vùi đầu bôi kem mọc lông cho con chim non không chịu đứng yên.
Nghe tiếng Trường Ly, chàng vội bảo: “Nàng về đúng lúc lắm, mau giúp ta giữ cánh nó lại.”
Trường Ly vừa tới giúp chàng vừa lải nhải: “Yên Tiểu Cửu, huynh nói xem rốt cuộc Thẩm sư huynh có thể giúp bọn mình kiếm bao nhiêu linh thạch?”
Yên Cửu cẩn thận bôi một lớp kem mọc lông dày cộp lên cánh con chim non, thản nhiên nói: “Kiếm bộn thì cũng bán được mỗi một lần chứ mấy, quả bích linh khó tìm lắm, mà lại không tự trồng được.”
Trường Ly sực nảy ra một ý, “Chẳng lẽ không có loại quả nào thay thế được quả bích linh à? Có thể hiệu quả của nó không rõ rệt như quả bích linh nhưng chỉ cần có tác dụng tương tự là được, thế thì bọn mình có thể sản xuất số lượng lớn.”
Yên Cửu khựng tay lại rồi vứt cái cọ nhỏ đang cầm trong tay đi, vội lôi cuốn thực đơn Lục Vị chân nhân cho trong túi chứa đồ ra lật xem.
“Có đấy, là quả lục cầu.
Hiệu quả chắc chỉ bằng 1/30 quả bích linh mà lại không mọng nước như quả bích linh, hơn nữa còn có vị chua chát rất khó nuốt.”
Trường Ly thấy phấn khích ngay, “Khó nuốt cũng không sao, dù sao qua tay huynh thì đến quả bích linh còn biến thành cháo có mùi lạ mà, có hiệu quả là được!”
Yên Cửu cũng thấy hứng thú, lập tức đặt mua một sọt lục cầu.
Dù sở hữu kho vàng to cỡ nào thì chẳng ai chê nếu có thêm linh thạch cả, huống chi chàng cũng tìm thấy niềm vui trong chuyện nấu nướng.
Vì vị quá tệ nên lục cầu rất ế ẩm ở giới tu tiên.
Chắc đây là lần đầu tiên nhà buôn gặp một kẻ coi tiền như rác mua hẳn một sọt lục cầu to như vậy.
Sợ Yên Cửu đổi ý, hắn vội giao hàng tới chân núi ngay trong ngày.
Yên Cửu hỏa tốc xuống chân núi mang lục cầu về rồi bắc nồi nấu luôn.
Trường Ly thấy thế vội kiếm cớ chuồn lẹ, “Yên Tiểu Cửu, hôm nay ta hút linh khí hơi no nên ra ngoài đi dạo cho tiêu bớt nha.”
Lời còn chưa dứt thì bóng linh kiếm đã biến mất khỏi đệ tử xá.
Đến khi lao ra khỏi đệ tử xá, Trường Ly mới thở phào một hơi.
Tuy nàng đã luyện được phép nín thở nhưng vẫn sợ nếu ở lâu trong phòng thì kiếm sẽ bị ám mùi đó luôn.
Trường Ly dạo một vòng quanh đỉnh Vô Danh rồi chợt nảy ra ý định sang đỉnh Bích Vân kế bên dạo thử xem sao.
Tuy đỉnh Vô Danh rất rộng nhưng sau vài lần đi dạo, giờ nàng nhắm mắt cũng biết nó có phong cảnh gì.
Vừa hay hôm nay rảnh rỗi, chi bằng khai phá bản đồ mới.
Nghĩ vậy, Trường Ly bèn bay tà tà sang đỉnh Bích Vân.
Đỉnh Bích Vân cao hơn đỉnh Vô Danh, rừng cây trên núi cũng um tùm hơn, ngoài con đường cái dẫn tới điện chính thì trong rừng còn có rất nhiều đường mòn bị che khuất.
Trường Ly