Phản ứng đầu tiên của Yên Cửu là muốn ấn cái đầu xù kia vào lại váy, nhưng vừa giơ tay ra đã rụt về ngay.
Yên Tiểu Cửu, mày bình tĩnh lại đi, chẳng phải chỉ là kiếm linh hóa hình thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ!
Yên Cửu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Ủa? Sao chàng chỉ đi thay bộ đồ mà kiếm lại biến thành người vậy?
Nghĩ tới Dư sư huynh đang đứng chờ ngoài cửa, trực giác mách bảo Yên Cửu rằng chuyện này chắc chắn có liên quan tới hắn.
Chàng gọi với ra ngoài: “Dư sư huynh, huynh vào đây cho ta!”
Sau đó, Yên Cửu nhìn thấy Trường Ly áo xống xộc xệch thì lại xoay người chặn cửa lại.
“Khoan đã, khoan hẵng vào!”
Dư sư huynh ở ngoài mới tiến được hai bước lại lùi về sau hai bước, chẳng hiểu mô tê gì, “Thế ta nên vào hay là thôi hả?”
Kiếm huynh rầu rầu nói: “Bọn mình vẫn nên chờ ngoài cửa thì hơn.”
Trong phòng, Yên Cửu đau đầu chỉ vào Trường Ly, “Nàng mặc váy đàng hoàng đi.”
Trường Ly đã tự trói mình thành cái bánh quai chèo, cố nhảy nhót hòng giải phóng một cánh tay khỏi bộ váy.
“Dư sư huynh mua bộ váy kỳ cục quá, khó mặc lắm luôn.”
Yên Cửu trơ mắt nhìn bộ váy xinh đẹp sắp bị Trường Ly biến thành nùi giẻ, rốt cuộc không nhịn nổi đành mở miệng nói: “Nàng đừng nhúc nhích, để ta.”
Trường Ly ngoan ngoãn đứng yên một chỗ, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thừa dịp Yên Cửu mặc váy cho mình, nàng lén ngắm Yên Tiểu Cửu trong trang phục nữ, mắt càng lúc càng sáng rực lên.
Trông kìa, dáng người này, eo này, chân này, khuôn mặt này...
Trường Ly dám lấy tua kiếm của mình ra thề rằng có tìm khắp trấn Lưu Vân cũng không thấy “cô gái” nào xinh đẹp hơn Yên Tiểu Cửu!
Người chiếm được nhiều phiếu bầu nhất hội đèn lồng chắc chắn là chàng.
Yên Cửu bị Trường Ly nhìn đến mức muốn xù lông.
Chàng vừa lơ đễnh chỉnh váy cho Trường Ly, vừa nghi ngờ không biết mình có mặc sai chỗ nào không.
Không khép kín vạt áo hay thắt sai đai lưng?
Vì quá rối rắm, Yên Cửu lườm Trường Ly một cái cháy mắt.
“Nàng rảnh nhìn ta chi bằng nhìn váy của mình đi!”
Trường Ly cúi đầu nhìn làn váy nhăn nhúm của mình, rồi lại nhìn bộ váy màu hồng khói lấp la lấp lánh của Yên Cửu, khẽ nói: “Của huynh đẹp hơn.”
Yên Cửu đớ lưỡi.
Đáng lẽ khi một con cáo được người ta khen đẹp thì sẽ thấy vui lắm, nhưng sao chàng lại khó chịu thế không biết?
Khó khăn lắm Yên Cửu mới vuốt thẳng được váy của Trường Ly.
Chàng cầm chiếc đai lưng dài thượt, bảo nàng: “Hít vào.”
Trường Ly vừa hít sâu một hơi đã cảm thấy eo mình bị thít chặt lại.
Nàng vội ho hai tiếng: “Yên, Yên Tiểu Cửu, chặt quá, ta thở không nổi!”
Yên Cửu thoáng nới lỏng tay, nhưng ngoài miệng vẫn không tha cho nàng, “Ai bảo bình thường nàng ăn lắm thế làm gì!”
Trường Ly tủi thân chớp chớp mắt, “Ta là kiếm mà, đâu có kiếm nào ăn lắm rồi bị béo phì chứ?”
Yên Cửu hừ khẽ một tiếng, “Bây giờ nàng đã hóa hình người rồi, nếu còn ăn uống thả cửa...”
Nghe chàng nhắc nhở, Trường Ly sực nhớ ra, “Đúng ha, giờ ta là người rồi, thế chẳng phải ta thích gì ăn đó được sao!”
Nàng liền xoay một vòng theo thói quen mỗi khi phấn khích, suýt thì va phải tấm bình phong gần đó.
Yên Cửu giữ chặt đai lưng trong tay, kéo nàng về.
“Làm người không thể ẩu tả như lúc làm kiếm đâu.”
Ngoài miệng Trường Ly ngoan ngoãn vâng dạ, nhưng mắt lại đảo láo liên, chẳng biết đang thầm tính toán gì.
Mãi mới mặc đồ xong cho kiếm linh, Yên Cửu mở cửa cho Dư sư huynh vào.
Chàng khoanh tay trước ngực, nhìn Trường Ly và Dư sư huynh đang ngồi ngoan ngoãn thì thoáng nhíu mày hỏi, “Nói ta nghe đi, rốt cuộc chuyện này là sao hả?”
Dư sư huynh vội kể rõ chuyện thuốc hóa hình.
Giọng Yên Cửu nghe có vẻ phức tạp, “Hóa ra sư huynh lừa ta mặc váy...”
Dư sư huynh lập tức nghiêm mặt đáp: “Yên sư đệ, sao lại bảo là lừa được?”
Hắn chỉ vào Trường Ly, “Đệ không muốn biết cô nhóc kiếm linh nhà đệ trông thế nào à?”
Yên Cửu chưa kịp mở miệng thì hắn đã nói tiếp: “Sư đệ, ngày mai là hội trăm hoa rồi, bọn mình không còn nhiều thời gian nữa, hai người còn phải sửa soạn trang điểm rồi luyện cử chỉ điệu bộ con gái, ta không làm phiền thêm.”
Đoạn, Dư sư huynh chạy nhanh như chớp.
Trường Ly nhìn bóng Dư sư huynh thoắt cái đã biến mất, chậm rãi hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh có cảm thấy Dư sư huynh thay đổi rồi không?”
Thái dương Yên Cửu giật hay cái, “Đúng thế, người luôn bị lừa nay đã học được cách lừa người rồi.”
Trường Ly gật đầu tán đồng, “Bảo sao ai cũng sợ mấy người thật thà đổ đốn, bởi họ sa đọa quá nhanh.”
Yên Cửu nhìn Trường Ly đầy hàm ý, “Gần mực thì đen, gần đen thì rạng.”
Trường Ly vô tội nhìn lại chàng: “Yên Tiểu Cửu, chính huynh dạy hư Dư sư huynh mà.”
Yên Cửu đâu chịu kém cạnh: “Ta không đen tối bằng nàng.”
Trường Ly vén tay áo lên khoe cánh tay ra, “Ta trắng thế này cơ mà!”
Nhìn cánh tay trắng như tuyết, Yên Cửu suýt mù mắt, vội kéo tay áo của nàng xuống, “Con gái con đứa phải biết rụt rè chút chứ.”
Trường Ly không chịu, tính vén tay áo lên nhưng không vén được.
“Thế huynh nói xem rốt cuộc ta đen hay huynh đen hả?”
Yên Cửu thở dài bất lực, “Ta đen, là ta đen, được chưa hả?”
Bấy giờ Trường Ly mới hơi nhoẻn môi, lộ ra đôi má lúm đồng tiền bé xinh.
Yên Cửu nhìn đôi má lúm đồng tiền kia, ngón tay vô thức động đậy rồi lặng lẽ rụt lại.
Bây giờ kiếm của chàng đã biến thành con gái thật rồi, không thể chạm lung tung được.
Sau đó, hai người ở trong phòng luyện tập dáng điệu.
Đứng, ngồi, đi, dừng, v.v...!không mong tao nhã động lòng người gì cho cam, nhưng chí ít cũng phải giống con gái bình thường.
Nói chính xác hơn là Yên Cửu dạy Trường Ly.
“Nàng đi bước nhỏ thôi, sao nàng cứ đi như bay ấy...”
Trường Ly bĩu môi, “Bình thường ta toàn bay còn gì.”
Yên Cửu cứng họng.
Trường Ly đi một lúc đã thấm mệt, bèn ngồi xuống bên bàn, chống tay lên cằm, đảo mắt tò mò hỏi Yên Cửu: “Yên Tiểu Cửu, nhưng sao huynh lại biết rõ dáng điệu con gái dữ vậy?”
Yên Cửu ngẩn người, rồi giải thích: “Trong tộc lắm chị em nên ta thấy nhiều.”
Trường Ly ngoẹo đầu, “Quả nhiên nhà huynh là một gia tộc lớn.”
Yên Cửu nhớ tới đám cáo đủ màu trong tộc mình, gục gặc đầu, “Đúng là đông thật.”
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mới đó mà đã đến hội trăm hoa.
Dư sư huynh kiếm cho Trường Ly và Yên Cửu hai cái mũ có rèm che để họ đội ra khỏi quán trọ.
Yên Cửu không yên tâm nên phải nắm tay Trường Ly dắt ra ngoài.
Chàng sợ nếu mình không trông chừng nàng cẩn thận thì có khi cô nhóc kiếm linh này sẽ bị lạc giữa biển người mất.
Lúc họ ra khỏi quán trọ, tiểu nhị tò mò liếc nhìn.
Quán trọ của hắn có thêm hai cô gái từ bao giờ mà hắn chẳng có ấn tượng gì hết vậy?
Tối nay, trấn Lưu Vân nườm nượp ngựa xe, người qua kẻ lại vô cùng náo nhiệt.
Hội trăm hoa được tổ chức ở quảng trường trước miếu thỏ tiên.
Đám con gái trong độ tuổi phù hợp xếp thành mấy hàng trước miếu, trước mặt mỗi người để một cái sọt tre để thống kê số lượng hoa.
Vài bà vú già mặc đồ giống nhau đi đếm tổng số con gái tham dự, để tránh người nhà ai đó thương con quá lén giấu đi rồi bất kính với thỏ tiên.
Bà vú già thấy Trường Ly và Yên Cửu nắm tay nhau tới thì thoáng ngạc nhiên.
“Các cô là con cái nhà ai?”
Trường Ly thuận miệng đáp: “Ta là con nhà Trần thị phía đông thành.
Nhà bọn ta mới chuyển tới trấn Lưu Vân tuần trước nên chắc bọn ta không phải tham gia nhỉ? Nếu thế thì ta và chị xin phép về trước.”
Đoạn, Trường Ly giả đò bỏ đi.
Bà vú già vội chặn họ lại, hiền hòa nói: “Xin lỗi, do ta mắt kém nên không nhận ra hai tiểu thư, xin hai người đứng sang bên này.”
Rồi