Đúng lúc này, một gã sai vặt hớt hải chạy vào phòng, sốt ruột bẩm với Tôn đại thiếu gia: “Đại thiếu gia, Tam thiếu gia đã chuồn ra phủ mất rồi ạ.”
Mặt Tôn đại thiếu gia biến sắc, “Nếu nó biến mất thì phải mau đi tìm chứ!”
Vừa nói, hắn vừa rảo bước đi ra ngoài.
Tiếng bước chân xa dần.
Đợi bên ngoài yên ắng hẳn, một người một kiếm một thỏ mới chui ra khỏi gầm giường.
Trường Ly giũ bụi bám trên kiếm đi, “Thế là hai năm rõ mười rồi.
Tôn thị đã cấu kết với đạo sĩ và hòa thượng, định mượn dao giết thỏ.”
Nàng thuật lại tin tức hóng được từ chỗ Tôn tam thiếu gia cho Yên Cửu nghe.
Nguyệt Phù nổi giận: “Nhân tộc đúng là mưu mô xảo quyệt...”
Nói được một nửa, hắn bất giác liếc sang Yên Cửu rồi nuốt nửa câu chửi còn lại vào bụng.
Yên Cửu cũng nhìn lại hắn, chẳng hiểu sao hắn đang mắng giữa chừng lại nhìn mình.
Yên Cửu không nghĩ nhiều, chàng nhẩm tính thời gian, “Hôm nay vừa đúng mười lăm mà bọn mình cũng tới trấn Lưu Vân này khá lâu rồi, phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này thôi.”
Nếu còn không về tông môn thì e là ngày nào Thẩm sư huynh cũng gửi mười lá bùa đưa tin tới giục chàng gửi hàng dự trữ về mất.
Trường Ly suy nghĩ rồi nói, “Đáng lẽ người phàm phạm tội thì phải giao cho quan địa phương xử lý, nhưng chưa chắc là phủ nha trấn Lưu Vân đã trong sạch.”
Yên Cửu đề nghị: “Có trong sạch hay không thì cứ tới thử là khắc biết.”
Bọn họ rời khỏi phủ họ Tôn, lập tức tới phủ nha trấn Lưu Vân.
Thoạt trông có vẻ kỷ luật của phủ nha rất lỏng lẻo, mãi đến khi Yên Cửu nói rõ thân phận của mình thì mới có một lão mặc đồ quan chạy vội ra chắp tay chào chàng.
“Hóa ra là tiên sư của Quy Nguyên Kiếm tông, tiếc là ta không nghênh đón từ xa được.
Ta họ Mạnh, là chủ bộ nơi này.”
(*) Chủ bộ: Tên một chức quan.
Yên Cửu khẽ gật đầu, “Mạnh chủ bộ, ta tới đây vì nghe đồn có thỏ yêu làm loạn trong trấn.”
Mặt Mạnh chủ bộ thoáng biến sắc, cuống quýt nói: “Thưa tiên sư, trấn Lưu Vân bọn ta chỉ có tập tục thờ cúng thỏ tiên thôi ạ.
Dân chúng làm thế cũng chỉ vì mong cầu điềm lành, làm gì có thỏ yêu nào làm loạn chứ.”
Nguyệt Phù mới biến về hình người hài lòng gật gù.
Đúng thế, tại đám người kia cứ nhất quyết thờ cúng hắn chứ có liên quan gì tới hắn đâu.
Yên Cửu hỏi tiếp: “Thế vì sao hàng năm cứ đến hội đèn lồng là các người lại hiến tế hai cô gái vậy?”
Mắt Mạnh chủ bộ lóe sáng, “Tiên sư không biết đấy thôi, mấy cô gái đó đều tự nguyện đi cầu phúc mà.”
Thấy mặt Yên Cửu lộ vẻ nghi ngờ, Mạnh chủ bộ lập tức nói: “Nếu tiên sư không tin thì cứ tới nhà họ hỏi thử xem.”
Trường Ly không kìm được mà trợn tròn mắt.
Những cô gái đó đều là con nhà nghèo.
Nếu người nhà của bọn họ muốn sống yên thân trong trấn Lưu Vân thì đời nào dám làm trái ý chủ bộ.
Nguyệt Phù thuận miệng phát biểu một câu: “Ý kiến của người nhà không đại diện cho ý kiến của bọn họ.
Thay vì hỏi người nhà, chi bằng hỏi thẳng bọn họ xem sao.”
Mạnh chủ bộ ngượng ngùng nói: “Ngài cứ đùa, bọn họ đã bay lên trời hầu hạ thỏ tiên thì sao phát biểu ý kiến được?”
Càng nghe, Trường Ly càng tin chắc là chủ bộ và Tôn thì cá mè một lứa với nhau.
Nếu giao vụ án này cho lão ta e là sẽ xôi hỏng bỏng không.
Sau khi biết rõ lập trường của chủ bộ, bọn họ hàn huyên thêm vài câu rồi rời khỏi phủ nha.
Trường Ly nói: “Vậy là không thể trông cậy vào quan phủ rồi, bọn mình đành tự vạch rõ chân tướng, bóc trần âm mưu của Tôn thị thôi.”
Đang nói thì một con hạc giấy đưa thư vỗ cánh phành phạch bay tới trước mặt Yên Cửu.
Yên Cửu gõ ngón tay vào con hạc giấy khiến nó tức khắc hóa thành một tia sáng rồi biến mất giữa không trung.
“Là thư của Dư sư huynh, huynh ấy bảo đã tra được vài chuyện khác.”
Yên Cửu thuật lại nội dung bức thư vừa nhận.
“Trước khi hiệu thuốc Tôn thị làm bá chủ nơi đây thì trấn Lưu Vân còn có một trạm khám chữa bệnh của Lữ thị.
Nơi ấy giá cả phải chăng, kê thuốc theo lương tâm, tiếc là đã bị Tôn thị dùng thủ đoạn xấu xa kéo sập, không những cơ nghiệp sụp đổ mà còn mắc nợ một khoản kếch xù, con cháu đời sau đừng nói là hành nghề y mà kiếm kế sinh nhai bình thường cũng hết sức chật vật.”
Trường Ly như có điều suy nghĩ, “Bọn mình tới nhà họ Lữ một chuyến đi, có khi lại thu thập được thêm tin tức từ nhà họ cũng nên.”
Theo lá thư Dư sư huynh gửi thì nhà họ Lữ nằm trong con hẻm cũ nát nhất phía Nam trấn, là nơi tập trung toàn dân nghèo.
Nhà cửa san sát, đường sá gập ghềnh, Yên Cửu vừa đi vừa hỏi mãi mới tới trước một căn nhà ngói xập xệ.
Chàng bước tới gõ cửa nhưng không có ai hồi đáp.
Một lúc lâu sau, không ngờ nhà kế bên lại mở cửa.
Một người phụ nữ trung niên trông có vẻ kham khổ ló đầu ra hỏi, “Cậu tìm ai thế?”
Yên Cửu hỏi: “Đây là nhà họ Lữ ạ?”
Đôi mắt vẩn đục của người phụ nữ kia chợt hấp háy, bà ta nhìn sang căn nhà rách nát kế bên nói, “Nhà họ Lữ à? Lúc trước họ từng sống ở đây nhưng sau này người lớn trong nhà qua đời hết rồi, còn mỗi cô cháu gái thì lại đi hầu hạ thỏ tiên nên chẳng còn ai nữa.”
Nguyệt Phù ngỡ ngàng, “Con gái nhà họ Lữ tên là gì?”
Người phụ nữ cố nhớ lại, “Hình như là Lữ Vũ hay Lữ Ngọc gì đó.”
Nguyệt Phù: “Lữ Du à?”
Người phụ nữ không chắc lắm, “Chắc là âm đó, ta cũng không nhớ rõ lắm.”
Nguyệt Phù thở dài một hơi, “Chính là Tiểu Lữ đấy, chả trách lúc trước cô ta phụ ta mài thuốc chuyên nghiệp thế, hóa ra là nghề gia truyền.”
Trường Ly khua đuôi kiếm, “Nếu là Tiểu Lữ cô nương thì e là với độ tuổi đó thì cô ta không biết rõ mấy chuyện cũ của Tôn thị đâu.”
Nguyệt Phù gãi đầu, “Dù sao thì cũng nên về hỏi cô ta một chút xem sao.”
Lúc bọn họ quay lại hang tìm Tiểu Lữ cô nương thì cô ta đang tập trung sắp xếp dược liệu.
Nghe tiếng động, cô ta ngoảnh lại, thấy Nguyệt Phù bèn đứng dậy chào: “Thỏ tiên đại nhân, ngài đã về rồi.”
Nguyệt Phù gục gặc đầu rồi hỏi thẳng: “Tiểu Lữ này, trước kia nhà cô hành nghề y à?”
Tiểu Lữ cụp mắt đáp, “Vâng ạ, nhưng chuyện ấy xưa lắm rồi.”
Nguyệt Phù: “Thế cô có biết giữa nhà cô và hiệu thuốc Tôn thị...”
Mặt Tiểu Lữ đanh lại, “Tất nhiên ta biết Tôn thị chứ.
Nếu không vì nhà họ thì nhà ta đâu ra nông nỗi này.
May mà ông trời có mắt để thỏ tiên đại nhân tới đây ở nên hiệu thuốc Tôn thị mới phải nếm trái đắng.”
Yên Cửu chậm rãi nói: “Nhưng Tôn thị không cam tâm nên đã tung tin đồn thỏ yêu làm loạn, tính dùng nó để phất lên.”
Tiểu Lữ nghe vậy thì tức giận cùng cực.
“Nhà họ Tôn đúng là hạng mặt dày, lúc trước thuốc nhà ấy bán đã làm hại biết bao người, nhưng vì họ đút lót cho quan phủ nên lần nào cũng thoát nạn, không ngờ bây giờ còn dám vu oan giá họa cho thỏ tiên đại nhân nữa!”
Yên Cửu gặng hỏi: “Thuốc mà hiệu thuốc Tôn thị bán có vấn đề gì vậy?”
Tiểu Lữ hừ khẩy, “Tôn thị từng quảng bá một loại thuốc có tên là Tiêu Dao Hoàn, nghe bảo trị được bách bệnh.
Họ đã lừa rất nhiều người chi một khoản tiền lớn để mua nó, ai ngờ không ít người uống vào chẳng những không hết bệnh mà còn mắc thêm bệnh mới.”
“Sau đó nghe nói loại thuốc Tiêu Dao Hoàn này do Tôn thị nhờ đạo sĩ Thanh Vân Quán làm chứ chẳng phải thuốc đàng hoàng gì cả.”
Trường Ly không khỏi cảm thán: “Hóa ra Tôn thị và đạo sĩ đã cấu kết với nhau từ lâu, đúng là rắn chuột một ổ.”
Yên Cửu nhíu mày hỏi, “Thuốc có vấn