Trường Ly chầm chậm thở dài một hơi rồi tự đứng thẳng dậy, nghiêm túc nói với Yên Cửu: “Quỷ vực loạn rồi, bây giờ đang điều tra cả thành, cộng thêm chuyện hỏa hoạn tối nay sẽ càng khiến đám Quỷ tu tra xét gắt gao hơn.
Một Kiếm tu như huynh cứ nấn ná ở lại đây không an toàn chút nào, huynh nên nhanh chóng quay lại Xuân Châu đi.”
Mắt Yên Cửu càng tối hơn, “Nếu ta về thì nàng thế nào? Nàng ở Quỷ vực đâu có an toàn?”
Trường Ly lí nhí đáp: “Chẳng phải vừa rồi huynh đã thấy ở đây ta được sống trong cung điện, ăn no mặc ấm hay sao? Huynh không cần phải lo cho ta.”
Yên Cửu nhếch môi, lạnh lùng nói: “Cái cung điện chẳng có lấy một bóng người kia ư? Một thanh kiếm như nàng sống ở đó không thấy bí bích phát điên à?”
Giọng Trường Ly càng khẽ hơn, “Đó là vì phu nhân đi chữa bệnh thôi, bao giờ phu nhân về là sẽ ổn.”
Trán Yên Cửu càng nhăn hơn.
“Người sống trong cung điện kia là phu nhân của Quỷ chúa đúng không? Bà ta đi chữa bệnh mà chẳng thèm mang theo nàng chứng tỏ không mấy coi trọng nàng, việc gì nàng phải ở lại đây vì bà ta chứ?”
Trường Ly nhất thời nóng nảy, “Tất nhiên là phu nhân có nỗi khổ riêng rồi, hơn nữa ta đâu giúp được gì, đi theo phu nhân cũng vô dụng thôi.”
Yên Cửu bỗng thấy chua xót, chẳng biết cái bà phu nhân đáng ghét kia có gì hay ho mà chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã hớp mất hồn cô nhóc kiếm linh rồi.
Chàng lia lưỡi lên hàm trên, cố gắng nói thật thong thả: “Thế này nhé, nàng dẫn ta đi gặp vị phu nhân kia để ta xem rốt cuộc bà ta là người ra sao đi, nếu bà ta thực sự là người tốt thì ta cũng yên tâm giao nàng cho bà ta.”
Trường Ly nhẩm tính ngày tháng, “Nếu không có gì bất ngờ thì tầm hai hôm nữa là phu nhân sẽ về.
Nhưng bây giờ Quỷ vực rối loạn thế này chẳng biết có dời ngày về không nữa.”
Yên Cửu khoanh tay trước ngực, “Ta không vội gì cả, ta sẽ ở đây chờ, bao giờ bà ta về ta mới đi.”
Trường Ly đang tính nói thêm thì Yên Cửu vội hớt lời nàng: “Cung điện cháy rồi nên bây giờ nàng đâu có chỗ ở, chi bằng cứ ngoan ngoãn ở đây đi, đừng để người khác lo lắng.”
Trường Ly thỏa hiệp.
Nàng ở lại đây để lỡ Yên Tiểu Cửu xui xẻo bị Quỷ tu tuần tra tóm được thì nàng còn tìm Tân Ngũ nói đỡ cho chàng.
Thế là một người một kiếm sống trong gian phòng phía sau tiệm trà.
Nhìn căn phòng đầy đủ đồ dùng, Trường Ly không kìm được mà hỏi: “Yên Tiểu Cửu, bọn mình ở đây liệu có ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của quán trà không?”
Bàn tay đang rót trà của Yên Cửu thoáng khựng lại, bình tĩnh đáp: “Đây là quán trà bạn ta mở, không sao đâu.”
Trường Ly thầm thấy líu lưỡi, chẳng biết người bạn mà Yên Cửu quen biết là hạng người gì mà lại chạy tới Quỷ vực buôn bán nữa, đúng là khó lường thật.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, chẳng những phu nhân không về mà Quỷ vực còn loạn hơn trước.
Thỉnh thoảng ngoài đường lại vọng tiếng Quỷ tu áp giải bắt bớ và tiếng kêu sợ hãi hoảng loạn.
Cứ cách một lúc, Yên Cửu lại ra ngoài nghe ngóng tin tức.
Vì tình hình ngày một nghiêm trọng nên chàng không dám làm gì lộ liễu vì sợ thu hút sự chú ý của đám Quỷ tu đi tuần.
Trường Ly thấy hơi nôn nóng.
Yên Cửu hoa hết cả mắt vì Trường Ly cứ lượn qua lượn lại mãi trong phòng, lập tức an ủi nàng: “Quỷ vực có loạn đến mấy thì cũng không loạn đến chỗ Quỷ chúa được đâu, vị phu nhân kia an toàn lắm, nàng đừng lo quá.”
Trường Ly lại không nghĩ thế, thanh niên kia nhìn kiểu gì cũng không phải loại người dễ dàng từ bỏ, nếu kẻ thúc đẩy Quỷ vực rối loạn là y thì...
Nghĩ vậy, Trường Ly thấy đứng ngồi không yên.
“Không được, bọn mình không thể ở đây chờ mãi được, ta muốn đi tìm phu nhân.”
Yên Cửu gõ tay vào mép ly trà, “Nàng biết đi đâu tìm à?”
Trường Ly tức khắc nhụt chí.
Lúc phu nhân đi không hề nói mình sẽ đi đâu chữa bệnh, Quỷ vực rộng lớn như thế, bọn họ lại lạ nước lạ cái nên mắt như bị mù, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Yên Cửu thấy Trường Ly rũ tua kiếm buồn bã bèn ngẫm nghĩ.
Thay vì để cô nhóc kiếm linh ngồi trong phòng nhấp nhổm sầu lo, chi bằng mang nàng ra ngoài tìm kiếm manh mối để dời sự chú ý của nàng đi thì hơn.
Yên Cửu đằng hắng mấy tiếng, đặt ly trà trên tay xuống.
“Nếu nàng thực sự muốn đi tìm bà ta thì thật ra cũng có cách đấy.”
Trường Ly nghe vậy thì nhổm phắt dậy ngay, hấp tấp hỏi: “Cách gì thế?”
Yên Cửu khẽ cúi đầu trầm tư một lát rồi nói: “Nếu đi chữa bệnh thì chắc sẽ tìm một nơi yên tĩnh thích hợp cho bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Trường Ly gật đầu đồng ý, “Rồi sao nữa?”
Yên Cửu bèn thuật lại tỉ mỉ một lượt những tin tình báo chàng nhớ về Quỷ vực.
“Ngoài cung điện Quỷ chúa thường ở đã bị đốt kia thì gã ta còn có hành cung xây ở phía đông và phía Tây Quỷ vực nữa.
Mấy chỗ đó đều có không gian yên tĩnh, không bị ai làm phiền.”
Trường Ly nhìn chàng đầy trông mong, “Mỗi phía có một cái thì chẳng phải là hai cái ở hai hướng trái ngược nhau à? Bọn mình nên tìm cái nào?”
Yên Cửu dang tay tỏ vẻ bất lực: “Đành phải đánh cuộc một phen vậy.”
Ai biết rốt cuộc Quỷ chúa đi đâu chứ, thậm chí có thể gã chẳng tới hành cung nào mà lại tới một động phủ bí mật nào đó không ai biết cũng nên.
Trường Ly khó xử xoay tròn một vòng, lặng lẽ khấn vái đủ thứ thần linh một lượt rồi cắn răng nói: “Hướng Đông, bọn mình tới hướng Đông xem trước đi!”
Thế là một người một kiếm lại bắt đầu cuộc hành trình mới.
Lúc này thật sự phải cảm ơn chuyện đám Quỷ tu chỉ mặc mỗi đồ đen nên rất tiện cho họ trà trộn vào đám đông che giấu tung tích.
Sau khi rời xa toà thành chính, nhà cửa xung quanh dần thưa thớt, Quỷ tu đi đường cũng ít hẳn.
Trên con đường đất vắng tanh thi thoảng mới có tiếng xe chạy ngang và tiếng quạ kêu thê lương phía chân trời khiến sắc trời xám xịt trông càng quạnh quẽ hơn.
Đây là lần đầu tiên Trường Ly nhìn thấy cảnh tượng ngoài toà thành chính đầy náo nhiệt nên dọc đường cứ ló đầu ra dòm dáo dác khắp xung quanh.
Yên Cửu vừa đi vừa nói: “Đây mới là cảnh Quỷ vực bình thường, nhìn hút mắt chỉ thấy vùng hoang vu vắng vẻ, có khi đi cả ngày cũng chẳng gặp vật sống.”
Trường Ly bất giác rụt cổ, kiên cường nói: “Ta không sợ đâu.”
Còn chưa dứt lời, một cặp mắt màu xanh lục chợt sáng lóe lên ở bãi đá hoang cách đó không xa khiến Trường Ly sợ suýt nhảy dựng lên.
“Yên, Yên Tiểu Cửu, đó là gì vậy?”
Yên Cửu dửng dưng liếc ra bãi đá, “Là thú quỷ, bọn chúng thường xuyên xuất hiện ở vùng hoang dã để săn bắt những con mồi đơn lẻ.”
Trường Ly vô thức nuốt nước miếng, “Chắc chúng nó không ăn kiếm đâu nhỉ? Theo lý thuyết thì chắc ta không có mặt trong thực đơn của chúng.”
Yên Cửu thấy tua kiếm của Trường Ly thoáng run rẩy thì không khỏi buồn cười.
Lá gan có nhiêu đó mà dám dõng dạc bảo mình sẽ sống tốt ở Quỷ vực cơ đấy.
Chàng cảm thấy mình vẫn nên mang cô nhóc kiếm linh này về chốn non xanh nước biếc như Kiếm tông thì hơn.
Còn về phần phu nhân của Quỷ chúa thì cùng lắm chàng tặng lại cho bà ta dăm ba thanh linh kiếm khác là được.
Yên Cửu cố ý nói với Trường Ly: “Tuy thú quỷ không ăn kiếm nhưng nhỡ đâu đây là lần đầu chúng trông thấy thứ mới lạ như linh kiếm nên sẽ tha nàng về cho đám thú quỷ con chơi cũng nên.”
Nghĩ đến cảnh mình bị một đám thú quỷ mắt xanh vây xung quanh, Trường Ly lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng vứt suy nghĩ đáng sợ đó ra khỏi đầu.
Nàng mạnh dạn gào to: “Nếu bọn chúng dám cắn ta thì ta sẽ phun mười quả cầu lửa ra đốt trụi chúng luôn!”
Yên Cửu nhoẻn môi cười, tăng tốc băng qua bãi đá hoang này.
“Đúng ha, phép tạo cầu lửa của bé Trường Ly là đỉnh nhất mà.”
Trường Ly hãnh diện ngỏng mũi kiếm lên.
Sau hành trình dài một ngày một đêm, đến sáng sớm hôm sau, rốt cuộc bọn họ cũng trông thấy một góc hành cung.
Yên Cửu nhìn đám lính gác đi qua đi lại tuần tra trước cổng hành cung, suy nghĩ rồi nói: “Bé Trường Ly, chắc phu nhân của nàng ở đây thật đấy.”
Trường Ly mừng rỡ, “Nếu có Quỷ tu canh gác thì ắt bên trong có người ở, bọn mình lẻn vào xem thử đi.”
Yên Cửu ấn cô nhóc kiếm linh hấp tấp xuống, “Chờ một chút xem bao giờ đám lính gác này đổi ca trực với nhau đã, tốt hơn hết là đợi đêm xuống bọn mình hãy lẻn vào.”
Trường Ly dằn nỗi lo lắng trong lòng xuống, cảm thấy một thời mỗi khắc trôi qua đều vô cùng chậm chạp.
Đợi mãi đến hoàng hôn, Trường Ly lại bắt đầu ngóng trời tối.
Khi màn đêm buông xuống, thừa lúc một đội Quỷ tu đổi ca trực, Yên Cửu thuần thục dẫn Trường Ly tới một góc của hành cung