Yên Cửu nhìn Trường Ly với vẻ mặt phức tạp, “Nếu Thẩm sư huynh biết nàng có đầu óc làm ăn như vậy chắc sẽ vui phải biết.”
Trường Ly vung vẩy tua kiếm, khẽ đoán: “Có khi Thẩm sư huynh cố ý nhắc tới đại hội giao lưu là vì muốn bọn mình tới xem Vạn Pháp Tông giàu cỡ nào rồi chào bán thử cũng nên.”
Yên Cửu nín thinh hồi lâu mới nói, “Có khi là vậy thật.”
Bọn họ theo Quảng Vi đạo quân đi một mạch tới nhà khách Vạn Pháp Tông đã chuẩn bị cho khách khứa.
Tuy mặt đám đệ tử Kiếm tu trông rất thản nhiên nhưng mắt người nào người nấy đều sáng rỡ.
So với đệ tử xá của Kiếm tông bọn họ thì nhà khách này quá sức xa hoa.
Tường lát gạch men lam, mái lợp ngói lưu ly còn mái hiên lợp ngói đồng mạ vàng sáng lóa mắt dưới nắng.
Thái Thanh chân nhân nhìn nhà khách trước mặt mà không khỏi thắc mắc.
“Quảng Vi đạo hữu, ta nhớ hình như lần trước đến thăm quý tông thì nhà khách của các ông trông khác thế này nhỉ?”
Quảng Vi đạo quân cười khanh khách, “Thái Thanh đạo hữu à, lần trước ông tới đã là chuyện mấy năm trước rồi mà.
Tông chủ của chúng ta thấy cách bài trí lúc trước bị cũ và xấu rồi nên mấy năm trước đã cho sửa sang lại.”
Thái Thanh chân nhân nghĩ tới điện chính và đệ tử xá của các đỉnh núi ở Kiếm tông chưa từng được sửa sang từ thuở lập tông đến giờ thì chỉ biết câm nín.
So tài chính với Vạn Pháp Tông chỉ tổ rước nhục vào thân.
Lúc có đệ tử Vạn Pháp Tông ở đây, đám Kiếm tu còn cố gắng giữ kẽ.
Nhưng bọn họ vừa đi khỏi là cả đám Kiếm tu lập tức biến thành ngựa hoang thoát cương, nhảy nhót lung tung khắp chốn.
Đứa thì sờ tường gạch, kẻ lại mân mê cây trụ ngoài hành lang.
Thái Thanh chân nhân cảm thấy cảnh này khó coi quá bèn nhắm mắt làm ngơ, đi thẳng vào phòng.
Trường Ly tinh mắt thấy bàn tay của Thái Thanh chân nhân nấn ná trên mấy món trang trí bằng vàng ngọc khảm lên cửa mấy giây mới chậm rãi dời đi.
Không có Thái Thanh chân nhân coi chừng, đám Kiếm tu càng bung lụa, tiếng trò chuyện cũng to dần.
“Ôi chao, Vạn Pháp Tông giàu quá đi mất, chỗ này tốn bao nhiêu linh thạch vậy trời!”
“Sư huynh, ta có thể đăng ký tới Vạn Pháp Tông giao lưu dài hạn không?”
“So với chỗ này thì đệ tử xá của bọn mình nghèo thảm luôn.”
Thấy có đệ tử tò mò tính cạy đá quý khảm trên tường ra xem, là đệ tử đứng đầu, Ninh Tầm rốt cuộc không thể không đằng hắng mấy tiếng.
“Kiếm tông của chúng ta mộc mạc như thế là để tôi luyện ý chí đệ tử.
Nếu đắm chìm trong xa hoa như Vạn Pháp Tông thì làm sao xuất ra kiếm ý được.”
Gã đệ tử vừa bảo muốn tới Vạn Pháp Tông giao lưu dài hạn hổ thẹn cúi đầu xuống, mấy Kiếm tu khác cũng tém bớt lại.
Thái Thanh chân nhân ở trong phòng nghe Ninh Tầm nói vậy thì thầm khen Chưởng môn sư huynh đã đào tạo được một đồ đệ tốt, đỉnh Lăng Tiêu có người kế nghiệp rồi.
Đúng lúc này, vài Pháp tu bước vào cổng nhà khách.
Pháp tu đi đầu vừa thấy Ninh Tầm là sáng mắt lên.
Hắn lớn tiếng nói: “Ninh đạo hữu, lâu lắm không gặp! Lần trước trận kiếm mà quý tông dùng để nghênh đón bọn ta thật quá xuất sắc.
Để đáp lễ, năm nay Vạn Pháp Tông bọn ta đã cố ý bày trận bát quái lưỡng nghi, xin mời chư vị đạo hữu Kiếm tông đánh giá.”
Trường Ly lập tức á một tiếng, “Yên Tiểu Cửu, nghe có vẻ thú vị ghê!”
Yên Cửu giơ tay ấn cô nhóc kiếm linh đang rục rịch xuống, sợ nàng phấn khích quá mà vọt tới chỗ đám người trước mặt.
Ninh Tầm nghe vậy chẳng những không sợ sệt mà còn nổi máu chiến.
Nàng nắm chặt kiếm Xích Tiêu, cười nói: “Nếu thế thì Kiếm tông ta không khách sáo nữa, xin phép nhận lời vậy.”
Ninh Tầm nhìn đám đệ tử Kiếm tông hỏi: “Ai sẵn lòng vào trận bát quái lưỡng nghi với ta nào?”
Lâm Diệu Toàn lập tức tiến lên một bước, “Ninh sư tỷ, ta đi với tỷ.”
Giang Sách cũng bước ra khỏi đám đông, “Ta nữa.”
Sau đó lại có thêm vài đệ tử xung phong tham gia.
Khi đệ tử thứ bảy bước lên, sư huynh bên phía Vạn Pháp Tông nói: “Trận pháp này do tám đệ tử Pháp tông ta trấn giữ, để công bằng thì tốt nhất là chư vị đạo hữu cũng nên gom đủ tám người.”
Ninh Tầm liếc nhìn đám đệ tử còn lại, dừng ở Yên Cửu.
Trường Ly bỗng có dự cảm không lành, “Yên Tiểu Cửu, đừng nói là bọn mình phải tham gia nha?”
Nàng còn chưa dứt lời, Ninh Tầm đã cười tươi như hoa.
“Yên sư đệ, nghe nói đệ tới Xuân Châu một chuyến đã đột phá lên cấp Kim Đan, chi bằng đệ điền vào vị trí cuối cùng này đi.”
Nàng vừa nói xong, đám đệ tử xung quanh đồng loạt đổ dồn mắt về phía Yên Cửu.
“Đây là sư đệ đỉnh Vô Danh à? Đệ ấy đạt cấp Kim Đan rồi á?”
“Trong đám đệ tử thế hệ này hiện tại chỉ có Ninh sư tỷ, Lâm sư tỷ và Giang sư huynh là đã kết đan từ lâu, không ngờ đỉnh Vô Danh tẩm ngẩm tầm ngầm kết một Kim Đan.”
Trong ánh nhìn của chúng đệ tử Kiếm tông và Pháp tu, Yên Cửu không tiện từ chối đành tiến lên một bước, chấp nhận lời mời của Ninh Tầm.
Trường Ly không ngờ đứng hóng hớt mà còn rước nợ vào thân.
Nàng khẽ hỏi Yên Cửu: “Yên Tiểu Cửu, huynh có biết gì về trận pháp bát quái lưỡng nghi không?”
Yên Cửu bình tĩnh lắc đầu.
Yêu tu bọn họ không ưa bày trận pháp phù phiếm kiểu này, chỉ thích nói chuyện bằng nắm đấm.
Trường Ly phát sầu, “Nếu bọn mình không phá được trận thì sẽ khiến tông môn mất mặt, đến lúc đó Thái Diễn chân nhân sẽ ca cẩm mãi cho xem.”
Yên Cửu phán một câu xanh rờn, “Sợ gì chứ, trời sập đã có Ninh sư tỷ và mấy người ở đỉnh Ngọc Hoa, Bích Vân lo, đỉnh Vô Danh bọn mình chỉ góp cho đủ số thôi.”
Trường Ly nghe vậy cũng thấy có lý.
Chọn xong người vào trận, đệ tử Vạn Pháp Tông bèn dẫn đám Kiếm tu tới đạo trường.
*Đạo trường: Nói làm phép của Pháp tu.
So với những kiến trúc khác của Vạn Pháp Tông thì đạo trường có thể xem là nơi mộc mạc nhất.
Nhưng lúc Yên Cửu giẫm lên viên gạch lát ở đó đã vô thức cúi đầu xuống nhìn.
“Ơ, đây là...!đá phách kim.”
Truyện BJYX
Trường Ly cũng nhìn xuống viên gạch trông rất bình thường kia, “Loại đá này có gì đặc biệt à?”
Yên Cửu gật đầu, “Loại đá này thường được dùng làm nguyên liệu rèn đúc vì nó kháng được mọi loại bùa phép nên rất phù hợp để chế tạo pháp khí phòng ngự, đây là lần đầu tiên ta thấy nó được dùng làm gạch lát đấy.”
Trường Ly không khỏi há hốc miệng, “Yên Tiểu Cửu, bọn mình phải mở dịch vụ bảo dưỡng pháp khí ngay mới được, nếu không kiếm được tiền của đám Pháp tông thì bé cáo sẽ đau lòng đó!”
Lúc này Yên Cửu không thể không đồng tình với nàng, “Đúng thế.”
Trong lúc một người một kiếm đang trù tính chuyện làm ăn thì tám gã Pháp tu đã đứng vào vị trí trên đạo trường, tay bấm pháp quyết, miệng lẩm bẩm.
Pháp tu cầm đầu thét chói tai: “Lập trận.”
Ngay sau đó, vằn nước chập chờn trong không trung từ từ hiện rõ, lan từ trung tâm đạo trường ra khắp bốn phía.
Ninh Tầm nhìn trận pháp đáng sợ kia với ánh mắt sáng quắc.
“Đệ tử Kiếm tông theo ta vào trận!”
Nàng tiên phong bước vào trận, những đệ tử còn lại theo sát phía sau.
Yên Cửu mang Trường Ly thủng thẳng đi cuối hàng rồi ung dung vào chót.
Đệ tử Pháp tu gần đạo trường