Yên Cửu khẽ nhếch môi, vỗ vỗ nệm giường, “Nếu nàng hài lòng thì bọn mình bắt đầu luôn đi.
”
Trường Ly thấp thỏm nằm xuống giường, cảm thấy mình giống như miếng thịt đang nằm trên thớt chờ bị cắt xẻo.
Đầu bếp là tay mơ, có lẽ còn chẳng thạo dùng dao nên không để mình ra đi thanh thản.
Trường Ly càng nghĩ càng sợ, lí nhí hỏi: “Yên Tiểu Cửu, huynh vào đây làm được bao lâu rồi?”
Yên Cửu mở nắp bình ngọc, từ từ dốc linh dịch trong đó ra.
“Hai ba bữa gì đó.
”
Trường Ly lại càng thấy bất an hơn, chỉ có hai ba bữa thì học được bao nhiêu chứ.
Nàng lại hỏi tiếp: “Huynh học thế nào rồi? Chừng nào thì thành tài?”
Yên Cửu thấy Trường Ly căng như dây đàn thì khẽ phì cười.
“Nàng yên tâm đi, tuy tay nghề ta chưa thuần thục nhưng đã nắm khá rõ quy trình, sẽ không phí linh thạch của nàng đâu.
”
Trường Ly nghĩ bụng: Tay nghề chưa thuần thục là tra tấn thay vì hưởng thụ đó.
Nàng vội nói: “Bỏ vài bước cũng không sao đâu.
”
Xong sớm giải thoát sớm.
Yên Cửu nghiêm túc từ chối: “Thưa quý khách, ta đã được huấn luyện bài bản nên tuyệt đối sẽ không làm qua loa lấy lệ đâu ạ.
”
Tim Trường Ly đánh thịch một tiếng, bỗng có dự cảm không lành.
Nàng nhớ lại cảnh tỷ tỷ tiếp tân cật lực khuyên mình ban nãy thì thấy hối hận khôn nguôi.
Sao nàng không chịu nghe theo lời khuyên của người ta cơ chứ?
Nếu nàng nghe lọt tai thì bây giờ đã không lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan đầy xấu hổ thế này.
Trong lúc cõi lòng Trường Ly dậy sóng, rốt cuộc Yên Cửu cũng chuẩn bị xong xuôi, bắt đầu hành sự.
Chàng mới ấn phát đầu là Trường Ly đã không kìm được mà la lên.
Yên Cửu không khỏi khựng tay lại, “Mạnh quá hả?”
Trường Ly cắn răng nói: “Đâu, đâu có.
”
Không sao hết, mấy thứ như đấm bóp thì càng dùng sức lại càng giãn gân giãn cốt.
Trường Ly tự an ủi bản thân.
Yên Cửu khẽ nhíu mày, càng ấn mạnh hơn.
Trường Ly vô thức hít sâu một hơi.
Các tỷ tỷ đâu có đấm bóp kiểu này đâu trời.
Lần trải nghiệm đấm bóp này vô cùng giày vò, Trường Ly giống hệt như một con cá khô bị Yên Cửu lật đi lật lại.
Lúc kết thúc, mắt nàng dại ra nhìn trần nhà trống trơn, cảm thấy hồn mình đã lìa khỏi xác kiếm.
Ấy thế mà Yên Cửu còn cười tủm tỉm nói: “Nếu quý khách hài lòng thì nhớ đánh giá năm sao nhé.
”
Trường Ly: Nếu được thì nàng muốn đánh giá âm năm sao.
Nàng không hiểu tại sao tay nghề Yên Cửu tệ lậu cỡ đó mà lại được Hương Dịu Dàng giữ lại.
Chẳng lẽ quản sự chỗ này bị Yên Tiểu Cửu bỏ bùa mê thuốc lú rồi à?
Lúc này, tỷ tỷ tiếp tân tới gõ cửa phòng.
Nàng bước vào phòng, nhìn Trường Ly với vẻ âu lo.
“Trường Ly cô nương, cô có ổn không?”
Rốt cuộc Trường Ly cũng tỉnh hẳn, nàng lề mề nhổm dậy, đáp nhẹ bẫng: “Ta ổn.
”
Vẫn còn thở, vẫn cử động được, chưa bị tàn phế.
Tỷ tỷ tiếp tân nhìn sang Yên Cửu, “Cậu! ”
Yên Cửu cười rất đỗi vô tội.
“Ta đã nghiêm túc làm đủ các bước như được huấn luyện, ấn phát nào chuẩn phát đó, không dám lười biếng tí nào.
”
Khuôn mặt tỷ tỷ tiếp tân lộ vẻ bùi ngùi khó tả.
Nàng không sợ Yên Cửu lười biếng, mà sợ chàng làm ăn quá tận tình.
Trường Ly hoảng hốt bay về nhà khách, chắc nàng sẽ không dám tới Hương Dịu Dàng một thời gian quá.
Chẳng bao lâu sau, Yên Cửu cũng về đến nơi.
Chàng nhìn Trường Ly nằm bất động, bẻ cổ tay khởi động.
“Bé Trường Ly, thật ra ta còn học được vài kỹ thuật nữa nhưng hôm nay chưa kịp cho nàng trải nghiệm thử.
”
Trường Ly rùng mình một cái, sợ hãi nói: “Thôi, ta không thử đâu.
”
Yên Cửu lộ vẻ tiếc nuối, “Không thử thật à? Ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng một chút.
”
Trong đầu Trường Ly chợt hiện ra năm chữ to đùng: Thử là ngủm củ tỏi.
Nàng lập tức từ chối: “Thôi khỏi.
”
Yên Cửu lắc đầu tiếc rẻ rồi nói: “Thế bao giờ nàng tới Hương Dịu Dàng bọn mình sẽ! ”
Trường Ly vội ngắt lời chàng, “Hương Dịu Dàng gì chứ, ta là loại kiếm linh dễ sa đà vào mấy chốn đó sao?”
Nàng vội lảng sang chuyện khác, “Yên Tiểu Cửu, bọn mình tới Vạn Pháp Tông để làm gì hả? Là tới giao lưu với Pháp tu đó! Sao huynh lại bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một mà lãng phí thời gian ở Hương Dịu Dàng hả?”
Yên Cửu nghe Trường Ly nói năng hùng hồn như vậy thì suýt cười ra tiếng.
Chàng cố đè đôi môi bất giác nhoẻn lên xuống, ho khẽ hai tiếng, “Ừm, nàng nói phải lắm.
”
Trường Ly âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Yên Cửu nói tiếp: “Nhưng hình như tới giờ ta vẫn chưa nhận được bức thư khiêu chiến nào hết.
”
Còn chưa dứt lời thì ngoài cửa đã vọng vào tiếng quát đầy khí thế: “Yên Cửu, ngươi ra đây cho ta!”
Mặt Yên Cửu hiện vẻ thắc mắc: “Ai tìm ta vậy?”
Trường Ly thấy giọng nói này hơi quen tai, theo Yên Cửu ra cửa.
“Hình như là tên đệ tử Pháp tông mới bị ta đánh ngất xỉu hôm nay, hắn tỉnh nhanh thật đấy, xem ra ta đánh nhẹ phết.
”
Yên Cửu há hốc miệng, “Hả?”
Một người một kiếm vừa ra ngoài đã trông thấy một thiếu niên đang thở hồng hộc như con công máu chiến, đang lượn qua lượn lại trước cửa.
Vừa thấy Yên Cửu, hắn đã gằn giọng nói: “Hôm nay ta không đề phòng nên mới bị linh kiếm của ngươi đánh! Ngươi có dám lên đài so tài với ta một cách quang minh chính đại không?”
Yên Cửu vẫn chưa rõ đầu cua tai nheo ra sao nên mặt cứ đực ra.
“Cậu đang nói gì vậy?”
Thiếu niên càng điên máu hơn.
“Ngươi vờ vịt gì hả? Cái đồ núp bóng kiếm linh, lấy kiếm ra làm bia đỡ đạn.
”
Trường Ly vội thuật lại đầu đuôi sự tình một lượt rồi xoay sang nhìn thiếu niên.
“Ngươi yếu quá, nếu muốn đánh nhau thì gọi sư huynh sư tỷ ngươi tới đây.
”
Roi chín đốt lại làm tròn chức trách phiên dịch viên.
Thiếu niên nghe xong tức đỏ mặt, vung roi quất Yên Cửu.
Yên Cửu lanh lẹ né đòn, đã có chút phán đoán về thực lực của thiếu niên kia.
Bé Trường Ly nói không sai, đúng là tên này hơi yếu thật.
Nhỡ chàng vô tình đánh hắn te tua thì có khi còn phải bồi thường.
Yên Cửu vừa nghĩ vừa lấy sợi xích đá đen ra trói tên kia thành đòn bánh tét.
Rồi chàng phủi tay nói: “Đánh xong rồi đó, cậu đi được rồi.
”
Mắt thiếu niên dại ra, hắn còn chưa kịp chuẩn bị gì mà cuộc đấu đã kết thúc rồi.
Hắn trợn đôi mắt đỏ hoe lên, “Các người khinh người quá đáng.
”
Trường Ly quyết đoán tiến lên gõ đầu hắn một phát.
“Lần này ngươi là người ra đòn trước, đừng có đổ thừa lung tung.
”
Mắt thiếu niên đã đỏ tới nỗi chực khóc òa lên.
Tiếc là Trường Ly hoàn toàn không bận tâm đến lòng tự tôn mong manh của hắn, nàng lấy chuôi kiếm chọc vào người hắn.
“Lần sau đi khiêu chiến thì nhớ mở to mắt ra mà nhìn nhé.
"
Yên Cửu chẳng buồn nói chuyện với thằng nhóc Nhân tộc ấu trĩ này, xoay người toan bỏ đi.
Trường Ly cũng đi theo.
Thiếu niên không thể cựa quậy bị bọn