Cá sáu râu quẫy đuôi chê bai khiến Ân Thời sợ hãi câm miệng ngay.
Nhỡ cụ tổ này mất hứng vứt hắn lại đây thì hắn chẳng biết đi đâu mà khóc.
Yên Cửu treo nghiêng chiếc bình ngọc trước mặt con cá để đồ ăn cá rơi xuống.
Cá sáu râu bèn nhích đầu tới ăn, cứ thế mà bơi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên Trường Ly được cưỡi cá nên cảm thấy rất mới lạ, chỉ ước có thể chụp một tấm ảnh kỷ niệm.
Nàng nói: “Yên Tiểu Cửu, sau này bọn mình nuôi một con thú cưỡi nhé, dù là chạy trên mặt đất hay bơi dưới nước đều được hết.”
Yên Cửu: Lần đầu tiên chàng nghe vụ linh kiếm cần thú cưỡi đó.
Cô nhóc kiếm linh nhà chàng đúng là khác thường.
Yên Cửu đồng ý, “Thật ra hạc của Chưởng môn cũng được lắm, vừa dùng làm thú cưỡi vừa dùng làm lương thực dự trữ luôn.”
Ân Thời đang bám vào lưng cá hoảng sợ ngẩng lên.
Hơ, hắn vừa nghe gì vậy?
Đệ tử của Quy Nguyên Kiếm tông đều to gan dữ vậy sao, ngay cả hạc của Chưởng môn cũng dám tơ tưởng.
Nhớ hồi xưa hắn vô ý vặt trụi lông con chim bói cá của sư tôn đã bị phạt cấm túc nguyên một tháng, rồi còn phải chép lại “Sổ tay yêu chim” một trăm lần khiến hắn suýt gãy cả tay.
Nếu hắn dám coi chim của sư tôn là lương thực dự trữ thì...
Ân Thời lập tức rùng mình một cái, e là cả quãng đời còn lại hắn sẽ bị nhốt trong phòng cấm túc của Vạn Pháp Tông mất.
Được đồ ăn cá khích lệ, cá sáu râu bơi rất nhanh khiến gợn sóng lan rộng sau lưng nó.
So với nó thì tốc độ chèo thuyền lúc trước của hai người họ đúng là rùa bò.
Mấy canh giờ sau, bọn họ thấp thoáng thấy được bờ bên kia.
Trường Ly kích động kêu lên: “Yên Tiểu Cửu, bọn mình sắp tới nơi rồi!”
Ân Thời cũng rất kích động, hắn đã bám vào lưng cá tới tê cứng chân tay, bây giờ ước mơ lớn nhất chính là được về lại đất liền để tự đứng tự đi.
Khi bọn họ sắp đến bờ bên kia thì đồ ăn cá cũng hết.
Yên Cửu xách kiếm bằng một tay, tay kia túm lấy cổ áo Ân Thời linh hoạt nhảy lên bờ sông.
Cá sáu râu lưu luyến lượn lờ bên bờ sông, chẳng biết là không nỡ xa người hay là đồ ăn.
Yên Cửu ngồi xổm xuống, đưa tay xoa cái đầu to tròn xoe của nó.
“Về đi, mày vất vả rồi.”
Cá sáu râu dùng đôi mắt đen to bằng hạt đậu nhìn họ một cái rồi quẫy đuôi xoay người khiến nước bắn tung tóe, lặn xuống đáy sông.
Giọng thông báo vang trên sông nước đen: “Người vượt qua cửa thử thách nước đen: Yên Cửu, Ân Thời.”
Giọng nói xa xăm văng vẳng khắp không khí, lan ra hai bờ sông nước đen.
Trường Ly chợt nghĩ đến một chuyện, “Vừa rồi hình như bọn mình chưa từng nghe thấy tiếng thông báo nhỉ?”
Yên Cửu gật đầu, “Xem ra bọn mình là những người đầu tiên hoàn thành thử thách này.”
Ân Thời vừa nghe là mắt sáng long lanh ngay, “Bọn mình xếp nhất luôn hả?”
Hắn phấn khích siết chặt tay thành nắm đấm, “Bao giờ ra khỏi Vô Tướng Các, ta nhất định phải khoe với sư tôn để bà ấy nở mày nở mặt mới được.”
Sau khi qua cửa, Yên Cửu và Ân Thời sẽ được đưa tới tầng sáu, đến lúc đó còn có thể gặp lại nhau hay không rất khó nói.
Một giây trước khi được đưa đi, Ân Thời vẫn cười rạng rỡ.
“Yên đạo hữu, bọn mình hẹn gặp nhau ở tầng sau nhé.”
Trường Ly nhìn bóng dáng hắn biến mất ngay tại chỗ, thắc mắc: “Hắn lấy đâu ra tự tin để nói câu đó vậy?”
Yên Cửu: “...!Chắc do đầu óc hắn đơn giản nên không nghĩ tới tỷ lệ không gặp.”
Trường Ly im lặng, nàng cảm thấy Yên Tiểu Cửu nói rất có lý.
Đang nói dở thì bọn họ tiến vào tầng sáu.
Lúc Trường Ly nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì đứng hình ngay.
Bọn họ đang ở dưới lòng sông đen ngòm, nhưng lại hành động thoải mái như trên đất liền vậy.
“Đây là sông nước đen à? Bọn mình quay lại rồi sao?”
Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc vang vọng trong không khí đã giải đáp thắc mắc của nàng.
“Thử thách này là canh giữ sông nước đen, không giới hạn thời gian.”
“Làm năm người bị loại sẽ qua cửa, làm mười người bị loại sẽ lên thẳng tầng bảy.
Nếu số người bị loại thấp hơn năm sẽ không qua cửa.”
Trường Ly chửi thề: “Họ thấy bọn mình qua cửa nhanh quá nên kéo lại làm công đúng không?”
“Bắt bọn mình chiến đấu với tất thảy tu sĩ còn lại đúng là đánh giá cao bọn mình quá mà.”
Yên Cửu nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy Ân Thời đâu.
“So với bọn mình thì chắc lòng dạ Ân Thời lúc này còn rối bời hơn nhiều.”
Trường Ly thấy Yên Cửu đang nói giảm nói tránh.
Lòng dạ Ân Thời đâu chỉ rối bời, chắc hắn bị “niềm vui bất ngờ” này dọa cho ngất xỉu, không biết làm sao luôn ấy chứ.
Ở một đoạn sông nước đen cách họ chừng mấy dặm, Ân Thời sắp choáng đến nơi.
Hắn khua bừa mấy cái trong nước, khóc không ra nước mắt.
Đây là quả báo vì đu người khác qua cửa sao?
Nếu biết sớm thì hắn...
Chắc hắn vẫn tiếp tục đu Yên đạo hữu qua cửa thôi.
Nhưng mà nhất định sẽ đu chặt hơn, chí ít đủ để qua được cửa này…
Trong lúc Ân Thời vừa hối hận vừa cố trấn tĩnh thì Yên Cửu đã bơi vài vòng dưới nước.
Làn nước đen vốn là kẻ thù của bọn họ giờ lại trở thành người bạn tốt nhất, dòng nước hiền hòa không hề có chút nguy hiểm nào.
Trường Ly lắc lư mũi kiếm, bơi lội vô cùng thư thái trong nước như một con cá.
Sau khi làm quen với môi trường mới, nàng nói với Yên Cửu: “Yên Tiểu Cửu, bọn mình tìm mục tiêu đầu tiên đi.”
Một người một kiếm lượn lờ dưới nước một lát mới phát hiện tu sĩ thứ nhất.
Hắn đã bị mất thuyền, giờ đang giẫm lên một món pháp khí hình đ ĩa, chật vật chống đỡ trên mặt nước.
Hễ sóng đánh tới là hắn né trái lại trúng phải, khổ sở giữ thăng bằng trên nước.
Trường Ly luôn tuân thủ nguyên tắc đánh nhanh thắng nhanh, bèn lắc mình vọt tới chọc lật cái đ ĩa kia.
Tu sĩ hoảng loạn rơi tõm xuống nước, Yên Cửu dùng dây thừng trói cổ chân hắn lại, kéo xuống đáy sông.
Tu sĩ kia bị dọa khiếp vía, gào lên: “Có, có ma da!”
Sau khi bị sặc mấy ngụm nước, hắn cuống quýt nói: “Bỏ cuộc, ta bỏ cuộc!”
Chữ “Một” màu xanh lá sáng lập lòe trong lòng bàn tay Yên Cửu, tu sĩ bị trục xuất, mặt nước lại yên ả như cũ.
Chiến thắng đầu tiên khiến Trường Ly thấy tự tin hẳn lên.
“Thử thách này cũng không khó mấy, bọn mình chỉ cần tìm mấy tu sĩ đi một mình rồi đánh bại từng người một là xong, chắc không bao lâu sẽ gom đủ năm người.”
Yên Cửu thì thận trọng hơn, “Do tên Pháp tu vừa rồi nhát gan thôi chứ nếu gặp phải kẻ to gan thì phải đánh nhau một trận đấy.”
Trường Ly được phi vụ đầu truyền cảm hứng, “Con người luôn cảm thấy sợ hãi những điều mình không biết.
Vì bọn họ không nhìn xuyên qua làn nước đen được, lại càng không biết bên dưới nó có gì nên mới dễ hoảng sợ như thế, bọn mình cứ giả làm ma da dọa họ phải sợ hãi bỏ cuộc thì sẽ đỡ mất công đánh nhau.”
Yên Cửu không có ý kiến gì, bởi càng đỡ tốn sức thì càng tốt chứ sao.
Bọn họ bắt đầu tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Chẳng bao