Chu Phú nhìn Yên Cửu với vẻ trách cứ, sao chàng lại có hành động thô lỗ trước mặt một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế cơ chứ.
Xuân Nương Tử là người từng trải, ả vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, dịu dàng nói: “Chắc vị công tử này không quen với mùi hương đốt trong phòng, để ta sai người đổi loại khác.”
Yên Cửu lắc đầu, thành khẩn nói với ánh mắt trong veo: “Không phải đâu Xuân Nương Tử, là do mùi phấn của cô nồng quá đó.” Chàng vừa dứt lời, Chu Phú đã trợn trừng mắt thành hai quả chuông đồng.
Yên đệ đúng là không biết ăn nói gì cả!
Trường Ly chọc Yên Cửu một phát đau điếng dưới áo, “Yên Tiểu Cửu, huynh đừng có làm kẻ nắm giữ manh mối của bọn mình tức quá chạy luôn đấy!”
Xuân Nương Tử tức nổ đom đóm mắt, thằng ranh này thật chẳng tinh ý gì cả.
Nhưng khi cặp mắt lả lơi của ả dán lên mặt Yên Cửu thì cơn giận trong lòng từ từ tan biến.
Tự dưng một người đẹp trai thế lại mọc miệng làm gì không biết.
Xuân Nương Tử phe phẩy cái quạt tròn trong tay, lúng liếng mắt.
“Công tử không biết đấy thôi, hương mẫu đơn ta dùng do chuyên gia trong lầu điều chế, nghìn vàng cũng khó mua đấy.”
Yên Cửu khẽ gật đầu, đúng là chàng không biết thật.
Dù là hương mẫu đơn hay hương thược dược thì chàng đều không thích.
Chàng chỉ thích mỗi thập tam hương.
Mấy món dê hầm thập tam hương với tôm kho thập tam hương của Linh Thiện Đường đều ngon hết sảy.
Để tránh Yên Cửu lại bất thình lình hắt xì làm người ta quê độ, Xuân Nương Tử bèn đứng dậy mở cửa sổ gỗ bên bàn ra.
Gió đêm lành lạnh lùa vào thổi tan hơi ấm trong phòng.
Sắc mặt Yên Cửu khá hơn trước nhiều, nếu phải ở trong căn phòng nồng nặc mùi thơm không một khe hở này cả đêm thì chắc chàng ngất xỉu tại chỗ mất.
Xuân Nương Tử khẽ vỗ tay một cái, ả hầu gái gác bên ngoài liền bê rượu và đồ ăn nhẹ vào.
Một ả gái nhỏ xinh được Xuân Nương Tử lệnh cho ngồi xuống cạnh Chu Phú, chẳng bao lâu sau đã câu mất hồn hắn, dẫn hắn vào một gian phòng khuất phía trong.
Xuân Nương Tử thấy kẻ phá đám đã đi mới lả lướt tới cạnh Yên Cửu, vén tay áo lên để lộ đoạn cổ tay trắng như tuyết ra rót rượu cho chàng.
Sợi tơ đỏ rất mảnh buộc trên cổ tay tôn lên màu da trắng muốt khiến không khí càng mờ ám thêm.
Trên sợi tơ đỏ buộc một chiếc chuông vàng, tiếng rót rượu thánh thót vang lên làm người ta bất chợt tự hỏi liệu trong khoảnh khắc buông tuồng nào đó, có phải nó cũng vang mãi không ngừng thế chăng.
Trường Ly lặng lẽ ló đầu ra khỏi ống tay áo, hơi thấy loá mắt vì đoạn cổ tay trắng nõn kia.
Còn Yên Cửu lại có mắt như mù.
Trong mắt chàng, cổ tay của Xuân Nương Tử còn chẳng hấp dẫn bằng chân giò nướng.
Xuân Nương Tử thấy chàng ngồi tỉnh rụi thì bị khơi gợi ý chí chinh phục.
Tại lầu Phù Hương, không có tên đàn ông nào gặp ả mà không mê mẩn cả.
Có nhiều kẻ dù mặt mày trông vẫn nghiêm chỉnh nhưng ai biết phía dưới đang nghĩ bậy bạ gì.
Xuân Nương Tử ngồi nghiêng sang để dáng người thướt tha càng hiện rõ.
Ả khẽ đẩy ly rượu bằng sứ trắng đầy tám phần đến trước mặt Yên Cửu: “Đây là rượu hoa quỳnh cao cấp, công tử nếm thử xem.”
Trường Ly hít sâu một hơi, hương rượu nồng đậm, vừa ngửi đã biết là rượu ngon.
Yên Cửu khẽ khụt khịt mũi, thơm quá, tự dưng thèm ăn bánh trôi ủ rượu ghê luôn trời.
Chàng bê ly rượu lên nhấp một miếng.
Tuy nét mặt vẫn thản nhiên nhưng mắt lại sáng lấp lánh.
Trường Ly nhạy bén phát hiện ra sự thay đổi của chàng, khẽ hỏi trong tay áo: “Yên Tiểu Cửu, tửu lượng huynh cỡ nào vậy? Đừng có để mất cả chì lẫn chài, gặp nạn tại đây nhé.”
Yên Tiểu Cửu dùng bàn tay còn lại lặng lẽ ra dấu không sao với nàng, còn tay kia vẫn đặt bên mép ly, khẽ mân mê nó.
Xuân Nương Tử luôn chú ý đến khuôn mặt của Yên Cửu.
Ả thích đám trai khôi ngô tuấn tú, sáng sủa rạng rỡ, tiếc là những kẻ đến lầu Phù Hương mua vui rặt một phường giá áo túi cơm.
Tối nay lúc Yên Cửu vào lầu, ả đã tia ngay được chàng giữa đám đông nên mới cố ý thay Vân Nương tới tiếp đón bọn họ.
Một là vì sở thích bản thân, hai là để thăm dò xem rốt cuộc người này là vô tình tới đây chơi hay có ai đó cố ý đưa một người hợp khẩu vị ả như thế tới đây vì mục đích khác.
Thấy Yên Cửu uống cạn ly rượu, mặt Xuân Nương Tử càng tươi tắn hơn.
“Đây là lần đầu tiên công tử tới lầu Phù Hương của ta sao?”
Yên Cửu khẽ gật đầu, thủng thẳng đọc thoại: “Đúng thế, chuyến này ta đi ngang qua thành Trường Thu, đúng lúc nghe ông chủ Chu nhắc đến lầu Phù Hương bèn theo huynh ấy tới đây.”
Xuân Nương Tử thư thả rót cho chàng thêm ly nữa.
Chu Phú là thương nhân hay đi ngang qua đây, gần đây đã trở thành khách quen của lầu Phù Hương nên lý lịch của hắn đã bị đám gái trong lầu chuốc rượu moi sạch sẽ, không có gì khả nghi cả.
Xuân Nương Tử hỏi tiếp: “Nói lâu thế rồi mà nô gia còn chưa biết họ tên công tử nữa.”
Yên Cửu thờ ơ đáp: “Ta tên Yên Cửu.”
Xuân Nương Tử lặng lẽ đảo mắt về phía cửa, hầu gái đang khum người canh bên ngoài lẳng lặng rời đi.
Xuân Nương Tử chầm chậm phe phẩy chiếc quạt tròn mẫu đơn trên tay, “Cái tên của Yên công tử thật hiếm thấy.”
Yên Cửu không trả lời, đẩy cái ly không ra trước, nghiễm nhiên coi Xuân Nương Tử là công cụ rót rượu cho mình.
Xuân Nương Tử chớp chớp mắt, ả thật không nhìn ra vị công tử trẻ này lại thích rượu ngon như vậy.
Có điều rượu hoa quỳnh chỗ ả tuy vị thanh nhưng lại dễ thấm và say, chẳng biết vị Yên công tử này có thể trụ được bao lâu.
Xuân Nương Tử thuận nước đẩy thuyền, rót thêm ly nữa cho chàng.
“Yên công tử buôn mặt hàng gì thế? Có không ít thương nhân đến lầu Phù Hương bọn ta, biết đâu ta có thể giật dây bắc đầu giúp Yên công tử kiếm được một vụ làm ăn cũng nên.”
Tốc độ uống rượu của Yên Cửu chậm lại, rốt cuộc chàng cũng chịu ngước lên nhìn Xuân Nương Tử một cái.
“Ta buôn tơ lụa, Xuân Nương Tử có cách gì hay?”
Xuân Nương Tử đảo cặp mắt đẹp, cười khanh khách nói: “Sao mà khéo thế kia chứ! Tối mai ông chủ tiệm tơ lụa lớn nhất thành Trường Thu là ông chủ Lưu – Lưu Chí muốn mở tiệc kết bạn mới ở lầu Phù Hương của bọn ta, nếu tối mai Yên công tử lại đến thì ta sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
Trong mắt Yên Cửu ánh lên vẻ hứng thú rất vừa phải, chàng nâng ly với Xuân Nương Tử.
“Thế thì xin cảm tạ Xuân Nương Tử.”
Đêm dần khuya, lầu Phù Hương vẫn rộn rịp yến oanh.
Tiếng các cô gái cười đùa vang không dứt bên tai.
Khi Yên Cửu ra khỏi lầu Phù Hương với mùi rượu nồng nặc, Xuân Nương Tử đứng trên lầu cao nhìn chằm chằm theo bóng chàng.
Ả hầu gái vốn đứng sau cửa chẳng biết đã đi tới sau lưng ả từ bao giờ.
“Xuân Nương Tử, đã nghe ngóng xong rồi ạ.
Hôm qua Yên công tử mới vào thành Trường Thu, lúc tới quán trọ Duyệt Lai thuê phòng thì quen Chu Phú rồi được hắn mời tới lầu Phù Hương.”
Dưới lầu Phù Hương, Yên Cửu cố gắng phớt lờ ánh mắt nhìn xoáy sau lưng mình, cố đi vững vàng thành một đường thẳng.
Trường Ly núp trong tay áo chàng đã quá ngộp, đang tính ló đầu ra hít một hơi không khí trong lành thì bị chàng ấn vào trong.
“Đợi tí đi, ra khỏi con phố này đã.”
Trường Ly đành nén bực nói: “Ta hết chịu nổi rồi.”
Chẳng biết Yên Cửu móc đâu ra một bình rượu nhỏ, dúi vào tay áo.
“Uống tí rượu là ổn ngay.”
Trường Ly không kìm được mà trợn trắng mắt.
Tuy ngoài mặt Yên Tiểu Cửu trông tỉnh táo thế thôi chứ thật ra đã quá chén rồi, nàng đẩy bình rượu kia sang bên cạnh với vẻ ghét bỏ.
Mãi đến khi ánh mắt dò xét sau lưng biến mất, Yên Cửu mới thả Trường Ly ra khỏi tay áo.
Trường Ly vội hít sâu một hơi, rồi ngẩng lên nhìn Yên Cửu.
Từ cổ đến tai chàng đã đỏ ửng còn mắt lại sáng đáng sợ, trông khác hẳn bình thường.
Trường Ly từ từ thở dài một hơi, phán chắc nịch: “Yên Tiểu Cửu, huynh say rồi.”
Yên Cửu vẫn cố sức đi thẳng trên con đường lát đá xanh, nghe vậy bèn lắc đầu vỗ đầu Trường Ly.
“Không, ta không say.”
Trường Ly bị Yên Cửu vỗ méo cả tua kiếm, bất đắc dĩ nói: “Bọn mình thuê xe ngựa về quán trọ đi.”
Yên Cửu vẫn đang tập trung giẫm lên ron gạch, “Xe ngựa á? Khỏi cần xe ngựa, tự ta có thể về đến nơi.”
Trường Ly:...
Nếu bây giờ nàng không phải là một thanh kiếm thì thật sự muốn đánh ngất Yên Cửu rồi mang về.
Ba canh giờ sau, trước cửa quán trọ Duyệt Lai.
Yên Cửu đứng dưới tấm biển quán trọ, tự hào bảo Trường Ly: “Đây nàng xem, ta đã bảo là ta tự về được mà.”
Trường Ly đi suốt đường đã quên cách giận, “Rồi rồi rồi, huynh tự đi được, bọn mình lên lầu đi.”
Được Trường Ly vừa dỗ vừa khuyên, Yên Cửu rề rà lên lầu.
Chàng vừa vào đến phòng là đã ngã lăn ra giường.
Ngay sau đó, trên giường vang tiếng hít thở đều đặn.
Bấy giờ Trường Ly mới thở phào một hơi.
May mà không ngủ ngoài lề đường.
Ngày hôm sau, khi Yên Cửu tỉnh lại trên giường thì vẫn lơ nga lơ ngơ.
Trường Ly dựa vào cửa sổ, lần đầu trông thấy bộ dạng ngu ngốc này của chàng, thoáng nhìn sợi tóc dựng thẳng trông rất ngố của chàng rồi mới thủng thẳng nói: “Ôi Yên công tử, cuối cùng ngài cũng dậy rồi.”
Yên Cửu nghe giọng mỉa đểu của nàng thì tự dưng rùng mình một cái, còn cọng tóc trên đầu thì run hai cái.
“Nàng ăn nói kiểu gì thế, nói năng bình thường đi.”
Trường Ly đời nào chịu nghe, “Đầu óc đã tỉnh hẳn chưa? Có muốn ra ngoài lượn thêm mấy vòng nữa không?”
Yên Cửu nghe nàng nói mới để ý thấy đầu mình đang ong lên.
Chàng vô thức ôm trán, “Hôm qua ta về kiểu gì thế?”
Trường Ly: “Về kiểu gì hả? Huynh dạo quanh thành Trường Thu suốt một vòng, hóng gió lạnh nửa đêm mới chịu về quán trọ.”
Yên Cửu xấu hổ day lỗ tai nóng bừng.
Trường Ly liếc xéo chàng, “Hôm qua ai bảo tửu lượng của mình ổn lắm rồi uống hết ly này đến ly khác ấy nhỉ?”
Mắt Yên Cửu hơi dại ra, “Rượu hoa quỳnh kia ngửi không nặng mấy.”
Trường Ly thiếu điều dựng thẳng tua kiếm lên, “Thế là huynh cứ uống mê uống mải hả?”
Cọng tóc ngu xuẩn kia của Yên Cửu rủ xuống, “Nếu ta không chịu uống thì cái ả Xuân Nương Tử kia đời nào chịu thả lỏng cảnh giác.”
Trường Ly hơi nghẹn họng, “Thế tối nay trước khi đi huynh hãy uống canh giải rượu trước đi.
Lầu Phù Hương kia chẳng khác gì động yêu nhền nhện, huynh mà say ngã trong đó thì ai biết còn ra nổi không.”
Yên Cửu lí nhí