Kiếm Lời Ông Xã Đại Nhân

Sơ Yếu Lý Lịch Của Mẹ


trước sau

CHƯƠNG 12: SƠ YẾU LÝ LỊCH CỦA MẸ

Trịnh Liên Nga nấu cho cậu nhóc một tô mỳ, cậu ngoan ngoãn ăn hết, uống thêm sữa, sau đó Trịnh Liên Nga tắm rửa cho cậu thật thơm tho rồi mới đưa cậu về phòng.

Cậu nhóc rất ngoan ngoãn chúc cô ngủ ngon: “Mẹ đừng làm việc muộn quá nha! Trong sách nói không nên thức đêm, nếu không sẽ nhanh già đó."

"Mẹ biết rồi." Trịnh Liên Nga cảm động trong lòng, con trai tuy nhỏ nhưng lại biết quan tâm chăm sóc, dặn dò cô như người trưởng thành vậy.

Khi Trịnh Liên Nga đóng cửa phòng lại, cậu nhóc liền lập tức rón rén bước xuống giường, ngồi vào chiếc bàn nhỏ của mình, lấy bản sơ yếu lý lịch mà hôm nay Đường Dung Dung đã in cho cậu ra, rồi lấy cây bút màu nước, nằm dài lên bàn đọc cẩn thận.

Năng lực đọc hiểu của cậu nhóc rất giỏi. Lúc hai tuổi cậu đã nhận biết được hơn hai ngàn chữ, còn hiện tại hơn ba tuổi, trình độ đọc hiểu của cậu đã ngang với học sinh tiểu học năm tuổi rồi.

Có điều viết chữ chính là nhược điểm của cậu, chữ viết hơi xiên xiên vẹo vẹo nhưng người ta vẫn có thể đọc được.

Trên bản sơ yếu lý lịch, cậu đã viết tên, tuổi tác và cả sở thích, công việc của mẹ.

Cậu phát huy trí thông minh nhỏ bé của mình đến tối đa để viết ra những câu ca ngợi mẹ của mình, ví dụ như mẹ xinh đẹp, tài giỏi, biết nấu ăn, biết giặt quần áo các thể loại.

Lúc viết xong, cậu liền cầm lên kiểm tra lại một lượt, rồi lấy một cuốn album trong cặp sách nhỏ ra. Sau đó lấy một tấm ảnh chụp selfie của Trịnh Liên Nga, lấy keo dán vào.

Lúc này, bản sơ yếu lí lịch của cậu nhóc cũng ra gì phết.

Cậu cất bản lý lịch đi rồi ngẫm nghĩ, ngày mai cậu có thể mang bản sơ yếu lý lịch này đi tìm Trần Diên Khang rồi. Cậu có thể giới thiệu mẹ cho người đàn ông này, sau đó, bảo chú ấy làm bạn trai của mẹ.

Cậu nhóc mang theo giấc mộng đẹp ấy đi vào giấc ngủ.

Trịnh Liên Nga làm việc đến tận gần sáng. Cô đẩy cửa ra nhìn cậu nhóc đang say ngủ trong chăn, cô hôn nhẹ lên trán cậu rồi mới ra khỏi phòng, tắm rửa qua rồi chuẩn bị đi ngủ.

Cô cũng quá mệt mỏi nên vừa đặt lưng xuống giường là ngủ say.

Sáng sớm.

Linda gọi điện thoại cho cô nói là sẽ tới đón hai mẹ con. Tuy đưa theo con trai đi làm hơi bất tiện nhưng hiện tại, đang là lúc nghỉ hè, cô muốn chọn lớp năng khiếu cho
con thì cũng phải tự đi thăm quan mới được. Mà cô lúc này thật sự bận không thể đảm đương nhiều việc cùng một lúc.

Còn công việc của Đường Dung Dung hiện tại rất nhàn hạ, hơn nữa, Linda cũng giao cho cô ấy nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Đậu Đinh rồi. Dù sao thì nếu Trịnh Liên Nga giành được đơn hàng lần này thì lợi nhuận mà cô nhận được rất khả quan.

Hôm nay cậu nhóc đeo một chiếc ba lô rất ngầu, ăn mặc cũng rất thời trang, dáng vẻ lanh lợi.

"Oa, Tiểu Đậu Đinh càng ngày càng đẹp trai nha." Đường Dung Dung say cậu nhóc như điếu đổ, vừa nhìn thấy nó liền có cảm giác nó chính là phiên bản nhỏ của Trần Diên Khang.

Trời ạ! Người đó chính là nam thần trong lòng của tất cả phụ nữ trên cõi đời này đấy!

"Mẹ của con ngày nào cũng bị vẻ đẹp trai của con đánh thức." Cậu nhóc rất tự tin, ai bảo cậu nhóc sinh ra đã đáng yêu như vậy chứ?

Đường Dung Dung thích thú che miệng cười khúc khích, nếu là một đứa nhóc khác nói ra những câu này thì cô nhất định sẽ có ý kiến nhưng nếu là cậu nhóc này thì quả thật là lời nói từ đáy lòng!

Lúc này, điện thoại di động của Đường Dung Dung đột nhiên đổ chuông. Cô vừa cầm máy lên thì thấy là ba mình gọi, cô vội vàng bắt máy: “Alo, ba ạ? Ba sao vậy? Ba bị thương sao? Dạ con đến ngay."

Nói xong, Đường Dung Dung hoảng hốt, sợ hãi mặt trắng bệch. Cô vội nói với cậu nhóc: “Cô đi gặp mẹ con xin nghỉ, con không được chạy lung tung đâu đấy."

"Cô Đường có việc gấp thì nhanh đi đi ạ! Cháu sẽ không chạy lung tung đâu.” Cậu nhóc nói năng rất đâu ra đấy, cũng đi theo cô vào phòng làm việc của mẹ.

Trong phòng làm việc, Trịnh Liên Nga đang cẩn thận hoàn thành bản thiết kế trên giấy, Đường Dung Dung đột nhiên đẩy cửa đi vào, hai vành mắt đỏ hoe nói: “Chị Liên Nga, ba em vừa xảy ra tai nạn xe cộ, em muốn đến bệnh viện một chuyến, em có thể xin nghỉ được không?"

Trịnh Liên Nga giật mình, cô vội vàng gật đầu nói: “Được chứ! Em nhanh đi đi!"

Đường Dung Dung về chỗ làm việc của mình, lấy túi rồi chạy nhanh về phía thang máy.

Trịnh Liên Nga thấy con trai đứng giữa văn phòng liền dịu dàng dặn dò: “Cô Đường có việc gấp phải đi nên con chơi một mình ngoan nhé?"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện