CHƯƠNG 19: XEM XONG RỒI VỨT ĐI
Trời ạ! Ông chủ có đứa con trai lớn như thế từ khi nào chứ?
Đây đúng là tin tức quan trọng.
"Bác sĩ Ngô, anh chắc là tài liệu này không bị cầm nhầm chứ?" Thiên Dương cẩn thận dò hỏi.
"Không nhầm." Bác sĩ lên tiếng.
Thiên Dương vội ôm chặt tài liệu trong ngực, giẫm cao gót bước rất nhanh, vội vã như muốn lập tức rời khỏi nơi này.
Thiên Dương ôm tài liệu đi ra ngoài, đến chỗ đậu xe rồi nhanh chóng lái xe về công ty.
Thật lâu sau cô vẫn cảm thấy sốc, phụ nữ cả nước đều muốn sinh con cho ông chủ, cô thật không biết, rốt cuộc người mẹ của đứa bé trai này là người như thế nào mà lại có thể âm thầm sinh cho ông chủ một đứa con trai, còn đã lớn như thế rồi?
Thiên Dương thực sự rất tò mò, nhưng cô lại nghĩ, có phải người phụ nữ này vốn đã biết đứa bé đó là của ông chủ, nên mới cố ý để đứa bé này xuất hiện ở công ty, cố ý bảo nó nhổ tóc đưa cho ông chủ xét nghiệm hay không?
Nếu thế thì người phụ nữ này thật quá tâm cơ, cô ta sinh được đứa con trai lớn như thế, thì chắc chắn sẽ có cuộc đời rất vẻ vang.
Cô thật khâm phục!
Thiên Dương đậu xe trong ga ra, rồi bước nhanh về phía thang máy, trực tiếp ấn đến tầng của văn phòng tổng giám đốc.
Cô cúi đầu xuống nhìn báo cáo trong tay, bắt đầu tò mò, lát nữa khi ông chủ biết được tin này sẽ có biểu cảm thế nào. Cô nghĩ, gương mặt luôn lạnh lùng dù núi Thái Sơn có sụp trước mắt cũng không đổi sắc của ông chủ chắc cũng phải bị chấn động.
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy rất mong chờ.
Thiên Dương đi ra khỏi thang máy thì gặp một trợ lý đang đi lại phía mình, cô tò mò hỏi: "Bây giờ ông chủ đang ở đâu?"
"Ông chủ đang họp ở phòng họp."
Thiên Dương nghĩ thầm, liệu mình có cần đi thẳng vào phòng họp nói cho anh biết tin tức chấn động này hay không, hay là
cứ ở trong phòng làm việc chờ anh.
Thiên Dương biết quy tắc của Trần Diên Khang, nên trước tiên cô đặt báo cáo trên bàn làm việc của mình, rồi chờ Trần Diên Khang tan họp.
Cô cứ chờ, chờ đến mười một giờ, cuối cùng cũng trông thấy bóng dáng Trần Diên Khang vô cùng khí thế từ hành lang bước đến, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ cao quý, lẫm liệt, tràn đầy sức uy hiếp.
Thiên Dương vội vàng đứng dậy, đứng trước mặt anh: "Ông chủ, việc hôm qua anh giao cho tôi, tôi đã làm xong rồi."
Chỉ thấy Trần Diên Khang nhíu mày, giống như đã quên mất chuyện đó, trầm thấp hỏi lại: "Việc gì?"
"Chính là… là việc xét nghiệm đối chiếu DNA của anh, ông chủ, anh quên rồi sao?"
Lúc này, Trần Diên Khang mới nhớ ra, lông mày lưỡi mác hơi nhếch lên, dường như đã sớm biết câu trả lời, cũng không hề chờ mong: "Ồ! Kết quả thế nào?"
"Tôi… Tôi chưa hỏi, anh tự xem đi!" Dứt lời, cô hai tay đưa tài liệu cho Trần Diên Khang.
Trần Diên Khang đưa tay cầm lấy túi văn kiện, rồi cất bước đi thẳng vào phòng làm việc của mình.
Phía sau, Thiên Dương định đuổi theo, nhưng lại dừng bước, dù cô có tò mò nữa, cũng không thể tùy tiện nghe ngóng chuyện của ông chủ được.
Lúc này, bên cạnh có một nữ trợ lý vẻ mặt tò mò hỏi: "Cô vừa đưa tài liệu gì cho ông chủ thế?"
"Không có gì, chỉ là một văn kiện khá gấp mà thôi." Thiên Dương cũng không dám nói thật.
Trần Diên Khang đi vào phòng làm việc của mình, ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, đôi chân thon dài bắt chéo, lông mày tuấn tú nhíu chặt, anh nhìn túi văn kiện, nhếch môi cười tự giễu một tiếng.
Không ngờ, anh lại làm cái việc dư thừa như vậy, biết rõ không phải là con mình, nhưng vẫn cho người đi làm.
Tất nhiên đã có báo cáo rồi thì ít nhất anh cũng phải xem một chút rồi sẽ ném đi sau.