“Đúng vậy! Đang yên đang lành khách hàng bịcướp mất, chúng ta vẫn chưa hết bất ngờ,trước đó, chúng ta căn bản không không hềnghe được bất cứ tin tức gì!”
Sắc mặt Lục Tuấn Khải đã trở lên vô cùng khó coi: “Tôi và tập đoàn Trần Thị trước giờ nướcsông không phạm nước giếng, tập đoàn Lục Thị chúng ta vẫn luôn phát triển tránh những sản nghiệp của họ, không ngờ Trần Diên Khang lại muốn tranh giành với tôi.
“Lục tổng, có khi nào anh đắc tội với Trần Diên Khang không?”
“Đúng vậy! Trần Diên Khang hình như không hề hứng thú với lĩnh vực vận chuyển đường biển!”
“Hừ, chỉ cần là dự án có thể sinh lời tập đoàn Trần Thị đều có hứng thú cả!” Một vị quản lý cao cấp lên tiếng phản bác.
Sắc mặt Lục Tuấn Khải tiếp tục sa sầm, cuối cùng anh ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Điều tra rõ việc này, tôi cần biết nguyên nhân Trần Diên Khang tranh giành với chúng ta.”
“Vâng” Các quản lý cấp cao đồng loạt đáp. Khi Lục Tuấn Khải đi về phòng làm việc, trong đầu anh ta tìm kiếm kỹ lưỡng những cuộc gặp gỡ xã giao với Trần Diên Khang thường ngày, mặc dù cùng là gia tộc có tiếng ở thành phố A, nhưng Trần Diên Khang nắm quyền tập đoàn Trần Thị mới được mấy năm, cơ hội gặp gỡ vô cùng ít ỏi, có hai lần gặp ở buổi tiệc, dườngnhư đều chỉ là ứng phó xã giao, đâu có thể đắc tội anh ta?
Việc này khiến Lục Tuấn Khải cảm thấy nguy cơ, Trần Diên Khang mới mua lại một công ty quy mô lớn cách đây không lâu, cách làm vô cùng mạnh bạo đúng kiểu ăn thịt không nhả xương.
Hơn nữa, Trần Diên Khang không phải chỉ mua những công ty làm ăn thua lỗ, mà là chỉ cầnanh ta thích thì công ty đó sẽ trở thành vậttrong túi của anh ta.
Lục Tuấn Khải cũng không dám sơ ý.
Nhưng rốt cuộc vì nguyên nhân gì đắc tội vớiTrần Diên Khang, e là tới lúc này Lục Tuấn Khải nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra.
Anh ta vừa về tới phòng làm việc thì thấy trợ lý đưa tới bản thông tin thanh toán, anh đưa mắt nhìn qua, sắc mặt có phần sa sầm, các khoản chi tiêu bên trên là chi phí thiết kế lần này của
Thẩm Quỳnh Dao, đạt tới hơn bốn triệu támtrăm ngàn tệ, lại còn là chỉ trả một lần.
Lục Tuấn Khải dường như sa sầm mặt kí tên,sau đó lấy điện thoại gọi cho Thẩm Quỳnh Dao.
“Alo, ông xã! Anh không bận sao?”
“Gần đây em mua nhẫn kim cương gì sao?”
Lục Tuấn Khải trách hỏi, sắc mặt không chútbiểu cảm.
Thẩm Quỳnh Dao ở đầu bên kia ngạc nhiên vàigiây: “Ông xã, em có đặt một chiếc nhẫn kimcương, chuẩn bị cho ngày kỉ niệm hai đứa mình kết hôn, dùng làm quà anh tặng em hômđó, sao vậy?”
Lục Tuấn Khải sắc mặt ủ dột, nhưng giọng nóithì dịu dàng hơn một chút: “Không có gì!”
“Còn một tuần nữa là tới ngày kỉ niệm đámcưới của chúng mình, ông xã, em rất nónglòng!”
Lục Tuấn Khải thở dài, có phần mệt mỏi nói:“Việc này em hãy đi lo liệu nhé!”
“Vâng! Được thôi!”
“Anh làm việc nhé!“ Lục Tuấn Khải ngắt điện thoại, việc Trần Diên Khang cướp khách hàngcủa anh khiến anh vô cùng tức tối!
Trong một spa chăm sóc sắc đẹp, Thẩm Quỳnh Dao nghe điện thoại xong, ngây người vài giây, sao cô nghe giọng Lục Tuấn Khải ban nãy có phần không vui? Lẽ nào anh chê chiếc nhẫn kim cương cô đặt quá đắt?
Chẳng qua chưa tới năm triệu tệ, tại sao anh lại bắt đầu keo kiệt với cô như vậy?
Điều này khiến cô ta không khỏi nghĩ tới việc Lục Tuấn Khải bồi thường cho Trịnh Liên Nga lần trước, giờ đây anh có thể tốt bụng muốn bồi thường cho Trịnh Liên Nga vậy mà lại keo kiệt với chính vợ mình?
Còn nữa, gần đây Trịnh Liên Nga lại giở trò gì sao?
Không được, cô phải tới cảnh cáo Trịnh Liên Nga, để cô ta an phận hơn.
Nghĩ tới đây, nhìn đồng hồ vừa hay là hơn ba giờ chiều, tới công ty của cô ta chắc khoảng hơn bốn giờ, vừa kịp gặp được cô ta.
Thẩm Quỳnh Dao lái chiếc xe thể thao của mình chạy tới trước cổng công ty của Trịnh Liên Nga.
Trịnh Liên Nga đang tập trung
tỉnh thần cho bản vẽ, bỗng điện thoại cô đặt bên cạnh đổ chuông, cô cầm lên nhìn là Trần Diên Khang gọi tới.
“Alo!” Cô nhấc máy.
“Con bốn rưỡi tan học, em gác lại công việc, tôi tới đón em”
“Được! Anh tới đi!" Trịnh Liên Nga gật đầu, công việc này của cô tương đối tự do, chỉ cần nộp bản thảo đúng thời hạn là được.
Trịnh Liên Nga thu dọn bàn làm việc, định xuống lầu đợi Trần Diên Khang.
Trịnh Liên Nga đứng đợi ngoài cửa, chưa thấy Trần Diên Khang tới đã thấy Thẩm Quỳnh Dao lắc mông bước xuống khỏi xe, vừa nhìn thấy Trịnh Liên Nga, ánh mắt cô ta ánh lên vẻ oán hận, sau đó bước về phía cô.
Trịnh Liên Nga lạnh lùng nhìn cô ta bước tới:
“Cho hỏi, Lục phu nhân có việc gì không?”
“Cô cũng biết tôi là Lục phu nhân, Trịnh Liên Nga, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất hãy tránh xa Tuấn Khải nhà tôi.” Thẩm Quỳnh Dao trừng mắt nhìn cô.
“Xin lỗi, tôi không có hứng thú với đàn ông cặn bã.” Trịnh Liên Nga khinh miệt nói.
“Nói thì hay lắm, sau lưng không biết giở thủ đoạn gì, tôi nghe nói cô có một đứa con trai, thật hay đùa vậy?”
Sắc mặt Trịnh Liên Nga lập tức căng thẳng: “Không liên quan gì tới cô.”
“Cũng không biết là đứa con hoang của ai, Trịnh Liên Nga, cô được lắm, vừa ra nước ngoài đã có thêm một đứa con trai, cô cô đơn quá hay thèm khát quá vậy?” Thẩm Quỳnh Dao tưởng rằng con trai của cô được sinh với người khác ở nước ngoài.
Trịnh Liên Nga nghe hai từ con hoang, giận dữ tát mạnh một cái lên gương mặt đang đắc chí của cô ta, cái tát này khi xưa cô không tát, nhưng bây giờ cô nhất định phải trả cho cô ta. Thẩm Quỳnh Dao đau đớn kêu lên, ôm nửa bên mặt bị đánh trừng mặt nhìn cô không dám tin, cô ta gần như phát điên: “Trịnh Liên Nga, cô dám đánh tôi.”
Trịnh Liên Nga cười nhạt: “Cô dám chửi con tôi thử xem! Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu.”
Thẩm Quỳnh Dao mặt tái nhợt, cô ta lập tức giơ tay muốn đánh lại, tuy nhiên cô ta vừa giơ tay lên, trên không trung có một bàn tay rất khỏe giữ chặt lấy tay cô ta, không cho cô ta đánh xuống.
Thẩm Quỳnh Dao giật nảy mình, lập tức quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông giữ tay cô ta chính là... Trần Diên Khang.
Trời ơi!
Lục Quân Dao còn chưa kịp phản ứng gì đã bị đẩy ra, cô ta lảo đảo lùi sau hai bước, Trần Diên Khang không quen biết cô ta, đôi mắt thanh túquan sát gương mặt của Trịnh Liên Nga: “Không sao chứ?”
“Không sao, chúng ta đi thôi!” Trịnh Liên Nga không muốn dây dưa với Thẩm Quỳnh Dao, cô mở cửa xe Trần Diên Khang đậu bên cạnh ra ngồivào trong.
Tuy nhiên Trần Diên Khang không lên xe ngay,đôi mắt lạnh lùng như băng tuyết của anh nhìn chằm chặp Thẩm Quỳnh Dao, ánh mắt nguy hiểm bộc lộ sự cảnh cáo không lời.
Thẩm Quỳnh Dao từ khi trở thành Lục phu nhânchưa từng sợ ai, nhưng lúc này đây, trái tim côta sợ hãi run rẩy, người đàn ông này có khí thếkhiến người ta khiếp sợ.
“Đừng để tôi nhìn thấy cô ức hiếp cô ấy, nếu không hậu quả tự chịu” Giọng nói của Trần Diên Khang như có băng tuyết, mỗi từ nói ra đều toát lên nguy hiểm.
Thẩm Quỳnh Dao sợ hãi lùi sau một bước.
Lúc này, Trịnh Liên Nga đã lên xe ngồi đợi một lúc, tác dụng cách ly của cửa xe rất tốt, cô không nghe thấy lời Trần Diên Khang cảnh cáo Thẩm Quỳnh Dao, cô nhấn kéo cửa xexuống, nói với anh: “Trần Diên Khang, chúng ta đithôi.”