Kiếm Lời Ông Xã Đại Nhân

Tiền Bạc Dư Thừa


trước sau

Trần Diên Khang cúi đầu, gương mặt tuấn tú ghé sát cô, Trịnh Liên Nga giật mình dựa vào thành thang máy phía sau. "Lần sau gặp những việc thế này cứ nói thẳng tôi là ông xã của em, em sẽ trở thành rất có máu mặt."

Trịnh Liên Nga mặt đỏ bừng, cô xua tay nói: "Không cần đâu."

Khoảng cách quá gần, Trịnh Liên Nga mở tròn mắt, nhìn rất rõ dung mạo tuấn tú của anh, hình như không tìm ra khiếm khuyết nào.

"Tôi đẹp trai không?" Trần Diên Khang thấy cô ngây người nhìn mình, khẽ nhướng mày.

Trịnh Liên Nga sực tỉnh, vội thu lại ánh mắt: "Trong mắt tôi, con trai tôi đẹp trai nhất, anh khá giống con trai tôi, về lí thuyết thì cũng gần tương tự nhau." L

ogic gì thế này? Trần Diên Khang tức tối không nói lên lời.

Lúc này, cửa thang máy mở báo hiệu đã tới tầng mười. Trịnh Liên Nga đùng đùng nổi giận bước ra khỏi thang máy, cô đi tới quầy lễ tân: "Cho hỏi phòng làm việc của cô Dương Băng Băng ở đâu?"

"Cho hỏi chị là ai? Tìm nhà thiết kế Dương của chúng tôi có việc gì sao?"

"Có, có việc rất quan trọng" Trịnh Liên Nga nghiến răng nói, nói xong cô quay đầu thì thấy Trần Diên Khang đã bước vào văn phòng làm việc của Feel.

"Này, anh đợi tôi với." Trịnh Liên Nga vội vã chạy theo.

Trần Diên Khang bước vào phòng làm việc, vẻ tàn nhẫn khiến người ta run rẩy, đôi mắt đen nhánh phát ra ánh sáng lạnh lùng, giọng của anh khá trầm nhưng tuyệt đối có sức chấn nhiếp: "Cho hỏi phòng làm việc của sếp các người ở đâu?"

"Cho hỏi ngài tìm sếp chúng tôi có việc gì không?" Một nhân viên đứng dậy hỏi, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ sệt.

Đôi mắt đen nhánh của anh lướt nhìn: "Bàn về việc mua lại công ty."

"Cho hỏi ngài là?"

"Trần Diên Khang!" Cái tên được nói ra một cách thản nhiên nhưng đại diện cho quyền lực tối thượng của giới kinh doanh.

Cả văn phòng lập tức nhốn nhao, nam an viên chỉ về phía phòng làm việc của sếp mình: "Sếp chúng tôi ở đó."

Trần Diên Khang bước đi dứt khoát, sau lưng Trịnh Liên Nga cũng đi vào theo, thấy Trần Diên Khang tìm sếp của họ, cô liền hỏi một nữ nhân viên: "Cho hỏi phòng làm việc của cô Dương Băng Băng ở đâu?"

"Ai tìm tôi?" Một giọng nữ lanh lanh vang lên.

Một người phụ nữ trung niên dáng người cao ráo, ăn vận thời trang tay cầm một tách cà phê bước tới, hai mắt nhìn Trịnh Liên Nga không mấy vui vẻ: "Cô là ai?"

"Tôi là Trịnh Liên Nga, là nhà thiết kế của công ty Kaman, cô có một bản thảo sao chép của tôi, giờ tôi trịnh trọng cảnh cáo cô, tốt nhất cô hãy gỡ bản thảo thiết kế đó xuống khỏi website công ty cô, và vĩnh viễn không được dùng tới nó nữa." Cô cao giọng nói, lúc này nhân viên có mặt tại chỗ đều nhốn nháo, không dám tin rằng nhà thiết kế chính của họ lại đi sao chép?

Sắc mặt Dương Băng Băng lập tức lạnh như bằng, cô ta cười nhạt nói: "Buồn cười, Dương Băng Băng tôi tại sao lại phải sao chép của cô? Đó là tôi tự sáng tạo, cô đừng ăn nói linh tinh ở đây."

Trịnh Liên Nga giận dữ nắm chặt tay, nói: "Có phải sao chép hay không trong lòng tôi biết rõ, giờ tôi có thể không truy cứu việc cô đánh cắp bản thiết kế của tôi, nhưng cô nhất định phải trả lại bản thiết kế đó cho tôi."

Lúc này Dương Băng Băng cũng cảm thấy rất bẽ mặt, cô ta bất ngờ thét lên: "Cô dựa vào đâu mà nói tôi đánh cắp của cô? Không phải chỉ mình cô có đầu óc, nhiều nhất chỉ là có nét tương đồng mà thôi, bây giờ bản thảo thuộc về tôi, tôi cần phải cảnh cáo cô, các người tốt nhất không được dùng, nếu không tôi sẽ dùng tới pháp luận để bảo vệ quyền lợi của tôi."

Trịnh Liên Nga tức giận muốn nổ tung, rõ ràng là đánh cắp mà còn cho rằng mình có lý, tác phẩm của Dương Băng Băng tới điểm cơ bản nhất cũng không sửa đổi, những thứ đó là cô vắt óc suy nghĩ mới nghĩ ra, dựa vào đâu mà cho cô ta dùng để kiếm tiền.

Trịnh Liên Nga bỗng nhớ ra, Trần Diên Khang đi đâu rồi? Chả phải anh tới nói lý lẽ giúp cô sao?

Lúc này có một nam trợ lý trẻ tuổi bước tới trước mặt
Dương Băng Băng, nói với hai người họ: "Mời hai vị tới phòng họp trao đổi."

"Tôi không có thời gian." Dương Băng Băng không muốn quan tâm.

"Chị Băng Băng, đây là ý của sếp, mời chị đi một chuyến!"

Dương Băng Băng đành phải tỏ ra vô cùng bất mãn, đồng thời liếc nhìn Trịnh Liên Nga, hừ một tiếng mới đi.

Trịnh Liên Nga nhíu mày, Trần Diên Khang đang làm gì vậy?

Trong phòng họp sáng sủa, Trần Diên Khang cao lớn ngồi ở vị trí đầu tiên, khí chất lạnh lùng, trầm tĩnh, cao quý quyến rũ, có khí thế vương giả quý phái. Bên cạnh là một người trung niên chừng bốn mươi tuổi, hơn béo, thấy ông ta không ngừng lấy tay lau mồ hôi, rõ ràng trong phòng không khí rất lạnh nhưng trán vẫn ướt đẫm mồ hôi. Ai gây áp lực cho ông ta vậy? Còn có thể là ai?

Dương Băng Băng nhìn thấy trong phòng có thêm một người đàn ông lạ, cô ta lập tức sững sờ, sau lưng, Trịnh Liên Nga nhìn về phía Trần Diên Khang, Trần Diên Khang chớp mắt với cô, vẻ lưu manh.

Trịnh Liên Nga giật thót tim, vội vàng lấy lại vẻ nghiêm túc.

"Cô Trịnh, xin lỗi, tôi thay mặt công ty xin lỗi cô, xin lỗi, đây nhất định là hiểu nhầm" Ông chủ của Feel đích thân cúi người xin lỗi Trịnh Liên Nga.

Dương Băng Băng mặt biến sắc, không chỉ khó coi mà còn hoảng sợ.

Trịnh Liên Nga thấy vậy liền biết thân phận của Trần Diên Khang đã phát huy tác dụng, cô hừ một tiếng: "Đây không phải là hiểu nhầm, nhân viên công ty các người đã đánh cắp tác phẩm của tôi, là sự thật."

"Tôi không đánh cắp, cô không được sỉ nhục tôi." Dương Băng Băng quay đầu phản bác.

"Băng Băng, mau xin lỗi Cô Trịnh, tôi đã xem rồi, bản thiết kế của cô do Cô Trịnh thiết kế ra trước, cho dù cô không đánh cắp thì cũng là mô phỏng."

"Tôi.." Dương Băng Băng lập tức chột dạ.

"Dương tiểu thư, là đồng nghiệp, tôi không muốn tranh giành đấu đá gì với cô, chỉ cần có nhận lỗi, trả lại sản phẩm cho tôi, dù sao thì biết lỗi và sửa là việc tốt." Trịnh Liên Nga bình tĩnh nói.

Lời cô nói khiến Dương Băng Băng đỏ mặt , ánh mắt cô ta nhìn về người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh, nhìn thật một hồi, cô lập tức tròn mắt kinh ngạc, trời ơi! Trần Diên Khang? Người đàn ông này là Trần Diên Khang? Chả trách sếp cũng phải ra mặt, Trần Diên Khang tới chống lưng cho cô gái này?

Dương Băng Băng cho dù có kiêu ngạo thế nào đi nữa, nhưng trước mặt anh cô ta cũng phải hạ mình, chỉ mong có thể giữ được bát cơm, cô ta đành phải buông tay ở phía trước, cúi đầu về phía Trịnh Liên Nga, nói: "Xin lỗi, đúng là tôi đã sao chép tác phẩm của cô, sau này tôi sẽ không làm vậy nữa."

"Ngữ khí xin lỗi của cô không được thành khẩn, xin lỗi lại đi." anh ra lệnh, giọng không hề vui vẻ gì.

Trịnh Liên Nga quay đầu nhìn Trần Diên Khang, rồi lại nhìn Dương Băng Băng.

Dương Băng Băng lập tức run rẩy, vẻ mặt thoáng qua sự áy náy và hối hận chân thành, "Tiểu thư Trịnh Liên Nga, tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi cô, tôi thực sự có lỗi, xin hãy tha thứ cho tôi, lần sau tôi không dám làm vậy nữa."

Trịnh Liên Nga nghe xong cũng dễ chịu an phần nào, cô nhíu mày nói: "Vốn dĩ cô xin lỗi thì tôi sẽ tha lỗi cho cô, nhưng việc này liên quan tới việc một khách hàng của tôi ưng ý tác phẩm này, tôi còn hi vọng quý công ty giải thích rõ ràng với khách hàng đó, cô ấy vô cùng ưng ý phương án thiết kế của tôi, bây giờ cô ấy hiểu lầm công ty tôi không giữ chữ tín, muốn kiện chúng tôi, vì thế tôi hi vọng các người ra mặt làm sáng tỏ vấn đề."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện