Trần Muội Muội ôm cậu bé ngồi vào ghế sau, Trần Diên Khang quay đầu nói với con: "Lát nữa chúng ta đi ăn cùng ông bà nội."
"Mami có tới không?"
"Có chứ!"
"Yeah! Thích quá!" Cậu bé lập tức vô cùng hào hứng.
Đôi mắt xinh đẹp to tròn của Trần Muội Muội quan sát thật kỹ cậu bé, càng nhìn càng yêu mến, cậu bé cũng nhìn chằm chặp Trần Muội Muội, dẻo miệng khen ngợi: "Cô, cô thật xinh đẹp!"
"Con cũng rất đáng yêu!" Trần Muội Muội cũng khen lại.
"Mami của con cũng rất xinh đẹp!" Cậu bé cũng tranh thủ khen mẹ mình.
"Cô biết, nhất định rất xinh đẹp mới có thể sinh ra nhóc tì đáng yêu như con!"
Trần Diên Khang lái xe phía trước, miệng bất giác mỉm cười, cho dù công việc bề bộn nhưng chỉ cần nghe con nói vài câu, mọi mệt mỏi đều tan biến.
Khoảng năm giờ thì Trịnh Liên Nga rời khỏi công ty, dưới lầu, vệ sĩ của Trần Diên Khang đã đứng đợi sẵn, Trịnh Liên Nga bối rối ngồi vào trong xe.
Xe chạy ra đường lớn, đi thẳng tới nhà hàng.
Trước cửa nhà hàng, Trần Diên Khang đã dừng xe ở đó, Trần Muội Muội ôm cậu bé bước ra, trên đường đi, tình cảm của hai cô cháu cũng thân thiết hơn hẳn.
Trần Diên Khang đưa tay bế con, bước nhanh vào trong thang máy, nhà hàng ở tầng sáu, ba mẹ anh đã ở trong phòng đợi rất sốt ruột, hai người đang mong ngóng được gặp cháu nội.
Cửa phòng mở ra, ánh mắt hai ông bà lập nhìn ra, nhìn thấy cậu bé trong lòng con trai, hai mắt Hạ Hầu Lâm bỗng nhạt nhòa, vui mừng, xúc động, khiến cả hai người vui mừng khôn xiết.
Cháu nội của họ chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt họ, hơn nữa đã hơn ba tuổi rồi, người làm ông bà nội như họ sao có thể không xúc động chứ?
Trần Diên Khang đặt con xuống, đẩy con: "Tiểu Bình, mau gọi ông nội, bà nội."
"Ông nội, bà nội." Tiểu Bình gọi với giọng trong trẻo.
Thế giới của con nít rất đơn thuần không phức tạp, vì thế chúng nhìn người rất chuẩn, có thể phân biệt ngay được ai là người yêu mình, không yêu mình.
Cậu bé đương nhiên biết được, ông bà nội chắc chắn vô cùng yêu mình.
Hạ Hầu Lâm quá xúc động, nước mắt rơi lúc nào không hay, khi bà cúi người định ngắm nhìn cháu mình thì cậu bé cũng ngạc nhiên bước tới trước mặt bà: "Bà nội, sao bà lại khóc?"
"Là nội vui quá!" Hạ Hầu Lâm đưa tay lau nước mắt, Trần Muội Muội lấy vội khăn giấy đưa cho bà: "Mẹ, sao lại khóc chứ, Tiểu Trách đáng yêu vậy cơ mà!"
"Bà nội, đừng khóc nữa!" Cậu bé cảm thấy thương bà.
Trần Thánh Dương khóe mắt cay cay, ông mỉm cười phúc hậu, nhìn cậu bé bất ngờ xuất hiện, là đàn ông, tình cảm của ông vốn rất thâm trầm, cho dù vô cùng yêu mến nhưng cũng chỉ bộc lộ qua nụ cười.
Cậu bé vừa tới lập tức chiếm trọn ánh mắt và trái tim của mọi người, cậu bé ở đâu ánh mắt của mọi người đều chú ý tới đó.
Cửa đại sảnh dưới lầu, Trịnh Liên Nga bước tới, nghĩ tới việc sắp gặp ba mẹ Trần Diên Khang, trong lòng cô bất giác vô cùng căng thẳng, không rõ là tại sao.
Bước vào trong thang máy, cô liền sửa sang lại quần áo, hi vọng trong mình không quá khó coi.
Chỉnh sửa xong, Trịnh Liên Nga đột nhiên gượng cười một tiếng, cô đang làm gì vậy? Đâu phải con dâu đi gặp mẹ chồng, cô chẳng
qua là tới ăn cơm cùng gia đình họ mà thôi.
Trong phòng, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó giúp cô mở cửa ra.
Trịnh Liên Nga dè dặt bước vào, chưa nhìn thấy ai đã thấy một bóng người nhỏ bé lao tới như lốc xoáy, hào hứng gọi cô: "Mami."
Trịnh Liên Nga lập tức cúi người, nhìn cậu bé đáng yêu và xoa đầu cậu.
Vợ chồng Hạ Hầu Lâm và Trần Thánh Dương cũng nhân lúc này đưa mắt quan sát cô, Trần Muội Muội cũng thầm kêu lên, mẹ của 1 Trạch quả nhiên xinh đẹp! Hơn nữa lại rất có khí chất!
Trịnh Liên Nga ngẩng đầu, nhìn thấy hai người lớn tuổi, còn có một cô gái nhỏ hơn cô một hai tuổi, cô đưa mắt nhìn về phía Trần Diên Khang.
Trần Diên Khang mỉm cười, giọng nói quyến rũ giới thiệu: "Ba tôi, mẹ tôi, em gái tôi."
"Chào chị dâu!" Trần Muội Muội lập tức gọi rất ngọt, rất rõ ràng.
Trịnh Liên Nga lập tức sững người, cô muốn bật cười nhưng lại không dám cười, muốn trả lời lại không thể trả lời, sau đó cô gượng cười nói: "Tôi chỉ là mẹ của Tiểu Bình, không phải chị dâu của cô."
Sắc mặt Trần Diên Khang khó coi vài giây, ngay lúc này mà cô ấy cũng không chịu nể mặt anh sao? Đáp một tiếng thì có sao chứ?
"Muội Muội, con đừng làm khó cô Trịnh! Cô Trịnh, mau ngồi xuống!" Hạ Hầu Lâm khách sáo nói.
Trần Muội Muội cười tít mắt le lưỡi, vô cùng đáng yêu.
"Bác gái, bác gọi cháu Liên Nga là được." Trịnh Liên Nga cũng không dám nhận cách xưng hô của bà, bà là bà nội của Tiểu Bình, cũng coi như là bề trên của cô!
"Được, Liên Nga, tên rất hay!" Hạ Hầu Lâm lại gọi cô một tiếng.
"Cháu chào bác!" Trịnh Liên Nga chào hỏi Trần Thánh Dương.
"Chào cháu!" Trần Thánh Dương mỉm cười nhân hậu đáp lời.
Trịnh Liên Nga thầm kinh ngạc, cô tưởng rằng ba mẹ Trần Diên Khang là người rất cứng rắn, cố chấp, không ngờ là là người hòa nhã, dễ gần tới vậy, xem ra, cô đúng là nên tin tưởng Trần Diên Khang.
"Liên Nga, cháu vất vả quá, một mình nuôi Tiểu Bình lớn thế này, chúng ta lại không hề hay biết." Hạ Hầu Lâm áy náy than thở.
"Không vất vả, nuôi con của mình sao lại vất vả được." Trịnh Liên Nga mỉm cười.
"Là Diên Khang nhà ta có lỗi với cháu, nó nên chịu trách nhiệm với hai mẹ con từ bốn năm về trước!" Hạ Hầu Lâm không biết việc bốn năm về trước, Trần Diên Khang cũng chỉ nói qua loa, dù sao thì cũng liên quan tới việc tranh quyền của nhà họ Trần, anh không muốn ba mẹ mình lo lắng.
Nét mặt Trần Diên Khang có phần căng thẳng, anh có vẻ lo lắng nhìn Trịnh Liên Nga, hi vọng cô không nói ra chuyện bốn năm về trước.
Đương nhiên Trịnh Liên Nga sao có thể ngốc nghếch nói ra chuyện tình một đêm hồ đồ của hai người.
"Bác gái, không sao ạ, mọi chuyện đều đã qua rồi, bây giờ con và Tiểu Bình cũng sống rất tốt." Trịnh Liên Nga mỉm cười nhẹ nhàng.