Thầm than số khổ, lắc đầu bỏ qua mọi tạp niệm, Hoa Phong lại tiếp tục suy nghĩ về linh căn. Theo hắn được biết, linh căn cần có để trở thành võ giả là bốn loại. Thiên địa huyền hoàng. mỗi loại điều chia thành a phẩm cấp, pha tạp, tinh thuần và siêu việt.
ví dụ như; hoàng linh căn pha tạp, hoàng linh căn tinh thuần và hoàng linh căn siêu việt, ba loại linh căn khách cũng là như vậy.
Như mẫu thân Hoa Phong là địa linh căn tinh thuần, là một thiên tài cực kỳ hiếm thấy trong phạm vi Thanh Quốc. Còn Hoa Hùng cũng là một thiên tài vô cùng hiếm thấy dù chỉ là địa linh căn pha tạp. giữa pha tạp và tinh thuần có sự chênh lệch rất lớn về thiên phú, nhưng ở Thanh quốc huyền linh căn đã là thiên tài, huống hồ gì lại là địa linh căn.
Một võ giả muốn đi đến đỉnh cao, cái cần không chỉ là thiên phú mà đòi hỏi ngộ tính cùng tâm trí kiên dịnh. Nhưng có thiên phú tốt, cũng đã có một khởi đầu hơn xa người khác, như vậy doạn đường kế tiếp dễ hơn rất nhiều.
Theo trong cuốn sách cũ mà Hoa Phong đã xem ở thư các có viết. Linh căn của mỗi người sinh ra là mặc định không thể nào thay đổi, trừ khi có được thánh dược kinh thiên, nhưng thánh dược trong truyền thuyết ấy, cũng không thể nâng linh căn của một người vượt qua được đại phẩm cấp. Như hoàng linh căn không thể nâng thành địa linh căn.
-Trời sinh đã là mặc định sao.
Hoa Phong nghĩ thầm.
-Nhưng trời sinh ra không có linh căn cũng là mặc định sao.
-Khi phía trước là đại dương thì không thể nào đào thêm một đại dương trong đó, chỉ có thể mở rộng.
-Nhưng nếu phía trước không phải là đại dương thì ta có thể đào được một đại dương.
Một suy nghĩ đơn giản nhưng vô cùng kinh tâm động phách đã xuất hiện trong đầu Hoa Phong.
-Nhưng để đào được một đại dương, nói dễ hơn làm.
Hoa Phong mơ hồ bất lực.
Kế tiếp hắn phải học thêm bốn tiết học, chủ yếu giảng dạy kinh doanh, lễ nghĩa. Rất nhàm chán.
-Đại ca! đại ca.
Vừa tan học bước đi cách tiểu viện chưa được bao xa, thì nghe có tiếng gọi đằng sau.
-Ngươi gọi ta?
Hoa Phong quay lại thì thấy đám La Thành đang nhìn mình chằm chằm, hắn lấy tay chỉ mặt mình khó hiểu hỏi.
-Dạ đại ca, chúng ta hôm nay đến tạ lỗi với đại ca.
-Chuyện hôm qua chỉ đôi chút hiểu lầm, mong đại ca đừng để bụng.
Nghe bọn chúng một đại ca hai đại ca làm Hoa Phong thấy rất phản cảm.
-Xéo đi, đừng làm phiền bổn thiếu gia.
Hoa Phong lạnh nhạt nói.
-Dạ! nhưng.
-Nhưng nhị cái gì? Ta bảo các ngươi xéo, có nghe không?
-Còn nữa sau này đừng có gọi ta là đại ca.
Nói rồi hắn quay bước huớng thẳng ra cổng chính.
-Hừ! một tên phế vật mà thôi.
La Thành hừ lạnh. Đã đến tận cửa xin lỗi mà đối phương không nể mặt, khiến bọn hắn rất tức giận.
-Lão đại! đi thôi mặc kệ hắn. Phế vật thì có ngông nghênh cách mấy, chung quy cũng là phế vật.
Một tên trong đó lên tiếng, cũng không nghĩ xem lại xem mình cũng là phế vật. Rất bất mãn nhưng cũng không làm được gì, cả bọn đành hậm hực bỏ đi.
-Thần thức ly thể mới có thể hóa hình.
-Nhưng nếu ly thể thì cần phải tăng trưởng đến trình độ nhất định.
-Trước tiên phải thành thục nội thị, rồi kế tiếp lại tìm cách tăng trưởng thần thức.
Trong tiểu viện nhỏ của mình, Hoa Phong tự nói và vạch ra kế hoạch tương lai.
Thời gian thấm thoắt đã một năm trôi qua kể từ ngày Hoa Phong xuất hiện ở thế giới này. Trong một năm qua hắn vẫn đều đều đi học và tu luyện thần thức. Điều đáng chú
ý là vị giáo sư viện trưởng Hoa Xuân đã không còn thấy xuất hiện, mà thay bằng viện trưởng mới, àm Hoa Phong thở dài may mắn.
Còn có một sự kiện lớn xảy ra trong gia tộc là Hoa Hùng và đám con cháu trong tộc, đã vượt qua khảo hạch và bái nhập vào các tông môn. Riêng Hoa Hùng có địa linh căn thiên phú nhất đẳng thì được thu vào một tông môn thất phẩm vô cùng cường đại. Hoa gia tổ chức tiệc mừng rất lớn. Nhưng đối với Hoa Phong lại chẳng có liên quan gì, mọi suy nghĩ hắn điều dồn hết vào tu luyện.
Vào một ngày.
-Thành công! thành công! cuối cùng ta đã thành công.
Hoa Phong cố nén nội tâm kích động.
-Thần thức ly thể sao! không gì hơn thế này.
Hoa Phong nhắm mắt lại cảm nhận. Hắn đã có thể dùng thần thức quan sát phạm vi mười thướcxung quanh, thậm chí nhìn ra ngoài tiểu viện, thấy Hà Mộ Tuyết đang chăm sóc mấy khóm hoa.
Hắn đã mò mẫm suốt hơn một năm qua, biết bao nhiêu khó khăn rốt cuộc có chút thành tựu. Nếu để cho người khác biết một tên nhóc mười một tuổi, không có tu vi, mà lại có thần thức, thậm chí ly thể mười thước, mà chỉ có chút thành tựu thì không biết có chửi ầm lên không đây.
-Về cơ bản đã xong.
-Kế tiếp sẽ vô cùng gian nan.
Hoa Phong thu hồi sự vui mừng, vì hắn biết đoạn đường tiếp theo, độ khó chẳng khác nào nào thường nhán lên trời.
-Chỉ một cơ hội.
-Không được phép thất bại.
-Dù lên trời ta cũng phải thử.
Hoa Phong chấp nhất hạ quyết tâm phải thành công, vì một khi thất bại sẽ là công dã tràng.
Trong suốt cả quá trình tu luyện trong một năm qua, hắn tìm ra cách tạo thành linh căn, đó là dùng thần thức ly thể, dẫn dắt thiên địa nguyên khí, làm chúng dóng băng và từ từ ngưng tụ, tựa như xây nhà xây từng viên gạch và phải cần chú ý sự cân bằng tuyệt đối.
Nhưng khác ở chỗ là ngưng tụ linh căn cần thiên địa nguyên khí mà không phải gạch, cho nên thành công hay thất bại chỉ có một lần cơ hội. Cũng giống như một cái ly thủy tinh đựng nước, đã bể thì không thể lại mang đi mà đựng nước.
-Dẫn dắt thiên địa, ngưng tụ linh căn.
-Nếu thành công linh căn của ta sẽ là thiên địa.
-Còn nếu thất bại,nguyên khí bạo thể
Suy nghĩ đến đây thì chính bản thân Hoa Phong cũng không dám tưởng tượng. Nêdu một thường nhán bắc thang lên trời, nữa đường bị té, hậu quả không nghĩ cũng biết.
- Vì phụ mẫu, vì người thân, vì một lần cơ được sống lại.
- Quyết không để thất bại.
Một lần nữa hạ quyết tâm. Hắn tuyệt đối không cho phép mình thất bại.
Còn một điều làm hắn chấp nhất hơn nữa là vì tìm đường về cố hương, mà muốn tìm đường về cố hương, hắn buộc phải đứng trên đỉnh phong võ đạo.