Hoa Phong một kẻ linh hồn dị hợp, tự mình ngộ ra công pháp kinh thế hãi tục.
Đã vậy còn có danh sư siêu cấp truyền thụ kiến thức, thì việc hắn vấn đỉnh kiếm đạo không phải là điều gì quá ghê gớm, nhưng nếu để ai đó biết được, thì không phải hai từ ghê gớm có thể miêu tả.
Lại nói Hoa Phong, mặc dù hắn đã hoàn toàn nắm giữ kiếm đạo.
Thế nhưng muốn triệt để thông hiểu cần có thời gian.
Bất cứ việc gì cần phải bỏ công mới thành, tỷ như ngươi tìm thấy mỏ kim cương, nhưng muốn lấy được nó cần phải dốc sức khai thác.
Hoa Phong cũng như thế, kiếm đạo hắn đã nắm trong tay, nhưng cái hắn hiểu chỉ không bằng một phần vạn, nếu muốn triệt để thành thục, thì cần cố sức rèn luyện.
Rèn luyện ở đây giống như ý nghĩa của kiếm đạo, giết và giết.
...
Kiếm ý trở lại kiếm đạo bất ngờ vấn đỉnh, Hoa Phong nghênh ngang rời Phong Linh Tông để đi làm nhiệm vụ.
Hai ngày sau.
Trên một đoạn đường vắng tuyết phủ trắng xóa, nơi này cách Phong Linh Tông gần ba trăm dặm đường.
- Đám chuột các ngươi còn chưa chịu lộ mặt!
Hoa Phong dừng cước bộ lạnh nhạt nói.
Hắn vừa dứt câu xung quanh không một bóng người, bỗng dưng lục tục xuất hiện hơn ba mươi hắc y nhân, phía trước mười hai người, phía sau mười người, hai bên trái phải mỗi bên năm người, tất cả đồng loạt xuất hiện, tạo thành thế bao vây ý định không cho hắn cơ hội chạy thoát.
Đáng nói hơn tất cả đều che mặt.
- Vốn để ngươi sống thêm vài ngày!
- Xem ra không cần nữa rồi!
Hắc y nhân đứng đầu, nghe giọng xem ra đã cao tuổi, tu vi Luyện Mạch đỉnh phong bước lên phía trước nói.
Trong suy nghĩ của hắn Hoa Phong lúc này đã là người chết.
- Sớm không tới muộn không tới, lại tới ngay lúc này a.
- Nếu các ngươi tới tìm ta từ ba ngày trước thì có lẽ các ngươi còn có vài phần cơ hội!
Hoa Phong híp mắt đánh giá đám hắc y nhân, sắc mặt có chút tiếc hận.
Nếu bọn họ là đến tìm hắn từ ba ngày trước có lẽ hắn là chết thiệt.
Nhưng không may cho bọn họ kiếm ý đã trở lại rồi.
- Ha Ha! Ngươi nghĩ mình là Hồng Mông cảnh sao!
Cả đám hắc y nhân là một trận cười cuồng tiếu.
Bọn họ cho rằng Hoa Phong sợ quá nên bệnh.
- Hoa Phong à Hoa Phong, sai lầm lớn nhất của ngươi là trêu chọc Trần tổng quản.
Hắc y nhân vừa nãy, vẫn là bộ dạng xem Hoa Phong như người chết, khinh thường nói.
Thậm chí làm ra vẻ tiếc hận.
- Ta biết các ngươi không phải đệ tử Phong Linh Tông, bất quá có vài tên dường như là phải.
Hoa Phong không nhanh không chậm nói, vẻ mặt bình thản không chút gì là sợ.
Hắn thừa biết trong đám hắc y nhân này có cả tên Dương Nghiệp bị hắn đập cho thoi thóp hôm nọ, đối phương bại trận liền là muốn giết người, đã vậy hắn cũng là không hạ thủ lưu tình
- Nhưng không cần biết đám a miêu a tý các ngươi, thuộc hang cùng ngõ cụt nào, ta cũng không có rảnh nói chuyện nữa rồi!
Hoa Phong sát khí bộc phát nhìn lướt qua đám người, miệng cong lên đầy giễu cợt.
- Ngươi muốn chết!
Hắc y nhân bị Hoa Phong mắng cho một trận, liền giận tím mặt!
- Lên hết cho ta, bắt sống hắn, ta muốn hắn sống không bằng chết!
Hắc y nhân nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng là bọn hắn không có cơ hội xuất thủ!
- Phong Linh Phiêu Miễu!
Hoa Phong khẽ quát, Hủy Diệt kiếm ý từ thức hải mạnh mẽ bộc phát đi ra.
Hủy Diệt kiếm ý như muốn nuốt chửng vạn vật, che trời phủ đất, lấy khí thế kinh hoàng đè ép, khiến hơn ba mươi hắc y nhân đang xông lên liền đứng khựng lại, sắc mặt trắng bệch nhìn thiếu niên trước mặt.
Bất quá bọn họ không thể nói được lời nào dù chỉ câu trăn trối.
- Chết!
Ly Nhẫn kiếm trên tay, Hoa Phong lấy tộc độ thật nhanh lướt qua, ngay lập tức một vòng hơn ba mươi người là ba mươi cái đầu bay lên.
Bọn họ đến chết cũng không biết bản thân chọc phải quái vật gì, cái khí thế kia thật kinh khủng.
Ách
Chém giết bọn họ Hoa Phong liền không ở lại quá lâu, nhanh chóng chạy trốn!Bởi vì hắn cảm nhận có cường giả khủng bố đang hướng phía này đi tới.
- Nghiệp.........nhi!!!
- Là ai? là ai....làm???
- Mặc kệ ngươi là ai! Ta nhất định bầm thây ngươi thành vạn mảnh, trả thù cho Nghiệp nhi....aaaaaaaaa!!!
Chạy dược mười dặm, Hoa Phong liền nghe