Ý niệm chìm vào thức hải, Hoa Phong nhanh chóng tìm đến chín viên cầu truyền thừa, ý niệm lần lượt thẩm thấu từng viên một.
Hoa phong sỡ dĩ phải lần mò như vậy là do hắn không biết cái nào là tầng truyền thừa thứ nhất.HôNgay lúc Hoa Phong tìm ra viên cầu truyền thừa thân hình hắn liền bị hút vào trong đó, toàn bộ không gian chỉ có viên cầu hình tròn cỡ viên bi, nằm trơ trọi trên lớp tuyết trắng, sau vài hơi thở liền bị tuyết chôn vùi.- Đây là truyền thừa!Hoa Phong hiếu kỳ đánh giá xung quanh, hắn bị hút vào một không gian không biết, nếu xem xét kỹ hơn đây là một gian phòng.Gian phòng khá rộng lớn, khoảng một trăm thước vuông.
Không gian căn phòng được chia thành hai khu riêng biệt, một bên để sách một bên để binh khí, ở giữa là lối đi.- Tiểu tử rốt cuộc cũng đợi được ngươi, còn tưởng tia ý niệm này tan hết mà ngươi chưa tới, xem ra ngươi rất tốt!Ngay khi Hoa Phong đang tò mò đánh giá mọi thứ, thì giọng nói của Lam Thánh lão nhân đột nhiên vang lên, nghe tiếng nhưng không thấy người.- Đệ tử tham kiến sư tôn!Hoa Phong nội tâm kích động, rốt cuộc gặp được sư tôn rồi.- Ngươi đừng vui mừng quá sớm, ta ở chỗ này chẳng qua chỉ là một tia tàn niệm, căn dặn ngươi mấy câu liền tiêu tán.Lam Thánh lão nhân dội xô nước đá vào Hoa Phong.- Sư tôn!Hoa Phong vành mắt hơi đỏ, nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế xúc động.- Không cần bi thương, nghe ta nói đây.- Không gian truyền thừa thứ nhất, chỉ có thể giúp ngươi tu luyện đến Tự Nhiên cảnh, sau khi đến đó lại tiếp tục mở truyền thừa.- Truyền thừa ở đây có rất nhiều loại, ngoài tu luyện ra còn có vô số chức nghiệp khác.- Nhưng vi sư nhắc ngươi, trăm đạo khó thông, nên chọn những cái thích hợp, hơn nữa ở đây tất cả đều là thứ khiến kẻ khác đỏ mắt.- Để tránh họa sát thân tốt nhất không hiển lộ quá nhiều.- Vốn định cho ngươi tài nguyên tu luyện, thế nhưng võ giả một đường nghịch thiên, mà ngươi là kẻ nghịch thiên trong nghịch thiên, nên phải tự mình tranh đoạt tới tay.- Nhưng nếu không cho ngươi thứ gì, ngươi lại cho rằng vi sư keo kiệt.- Trước mặt có chiếc bàn, trên bàn là một cái hôp, bên trong hộp là chiếc không gian giới chỉ, trong đó có một trăm ức linh thạch.- Còn nữa ở trong không gian này một năm bằng ngoại giới một ngày, tối đa chỉ được mười ngày, ba tháng khôi phục một lần, không cộng dồn.- Nhớ kỹ hảo hảo tu luyện cho tốt.Lam Thánh lão nhân tiếng nói nhỏ dần, sau đó biến mất.- Đệ tử nhất định sẽ tu luyện thật tốt.Hoa Phong quỳ xuống lạy ba lạy, nắm tay xiết chặt, quyết tâm vấn đỉnh liền tăng thêm một bậc.- Một trăm ức linh thạch, phát tài, phát tài.Hoa Phong cầm nhẫn trữ vật Lam Thánh lão nhân tặng, thần thức khẽ đảo, sắc mặt hắn liền là một trận kích động.Linh thạch trong không gian trữ vật chia làm bốn ngọn núi nhỏ, theo Hoa Phong phân biệt.
Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.Nhưng có lẽ đồ vật vô giá phải là chiếc nhẫn trữ vật, không gian bên trong của nó rộng đến cả vài chục dặm, cao vài dặm.Bốn ngọn núi linh thạch bất quá chỉ nằm trong xó mà thôi, ngoài thứ đó ra liền không còn gì khác.Có thể đây là lễ vật lớn nhất lão tặng cho hắn rồi.- Thánh cấp công pháp, toàn bộ đều là thánh cấp công pháp.Cứ tưởng nhẫn trữ vật là thứ gì to tát lắm, nhưng đến khi xem qua công pháp đặt trên giá sách, Hoa Phong mới biết bản thân thiển cận bực nào.Hơn ba trăm cuốn công pháp đều là thánh cấp, dù chỉ tu luyện đến tự nhiên cảnh, nhưng thánh cấp pháp so với Phong Linh Quyết nhân cấp tàn quyển là chênh lệch như đom đóm so với mặt trời.Bất quá hắn là không thể một lần tu nhiều công pháp như vậy.Bỏ qua công pháp Hoa Phong đi tới giá đặt võ kỹ, khiến hắn cực độ thất vọng là toàn bộ hơn năm trăm cuốn đều là thiên cấp võ kỹ