Đoạn đường từ Phong Linh trấn đến Nam Thiên thành là hơn mười vạn dặm.
Bản thânkhông biết đường, Hoa Phong liền mua tấm bản đồ Nam Thiên quốc sau đó tức tốc lên đường.Đường xá cực kỳ xa xôi, nếu muốn đến trước thời điểm hết hạn báo danh, Hoa Phong phải tranh thủ thời gian, hắn vừa đi vừa tập phi hành, kế tiếp toàn lực phi hành....Nam Thiên thành, cách thời điểm Tam Hồng Đại Hội khởi tranh, một canh giờ.Tại nơi trú ngụ của Phong Linh Tông, trong một đại sảnh nghị sự.Nơi đây hiện tại rất đông người, Tuyết Vô Ngân một thân bạch y, khí tức nội liễm, vẻ mặt có chút khổ, ngồi trên ghế cao nhất.Hai bên trái phải là hai hàng mười sáu ghế, có mười sáu lão già.
Mười sáu lão già này tu vi sâu không lường được, bọn họ chính là trưởng lão đoàn, những người có tiếng nói rất lớn trong cao tầng tông môn.Phía trước có mấy chục nam nữ trẻ tuổi, vẻ mặt cũng hết sức khó hiểu, đám người này chính là đệ tử tham gia tranh tài lần này.- Tông chủ ta muốn nghe giải thích.Một lão già bên phải hướng Tuyết Vô Ngân tức giận nói.- Đúng vậy tông chủ, ngài có thể giải thích cho mấy người chúng ta, lẫn bốn mươi chín đệ tử biết hay không?- Thêm nữa là những người không tới được nơi này, cũng cực kỳ bất bình.Thêm một trưởng lão lên tiếng.Tuyết Vô Ngân xưa nay hành sự quyết đoán, khiến tất cả mọi người kính sợ, nhưng lần tranh tài Tam Hồng Đại Hội này, hắn lại đưa ra một quyết định cực kỳ khó hiểu, khiến cho không ít người bất bình tức giận.Làm cho tông môn bị thiên hạ, kẻ cười người nhạo, buộc trưởng lão đoàn phải ra mặt, bọn họ đến tận Nam Thiên thành chất vấn, mặc dù Tuyết Vô Ngân là tông chủ đứng đầu một tông, quyền uy vô thượng, nhưng nếu độc tài là không thể chấp nhận.- Ta đã nói bao nhiêu lần rồi ta không thể lý giải, đây là trực giác.Tuyết Vô Ngân nhìn trưởng lão đoàn kế tiếp lướt qua đám đệ tử cười khổ nói.- Chỉ dựa vào trực giác mà ai cũng có, ngươi liền ra lệnh cử đi bốn mươi chín đệ tử, kiên quyết bác bỏ đề nghị thêm một người của các trưởng lão.- Để rồi hiện tại làm trò cười cho thiên hạ, họ nói Phong Linh Tông sắp lụi tàn, ngay đến cả năm mươi đệ tử Hồng Mông cảnh dưới ba mươi tuổi, còn không có, như vậy chuẩn bị diệt vong là vừa.- Nội tình tông môn đang cường thịnh, lại bị người trù dập diệt vong, chuyện mất mặt như này cũng do một tay tông chủ làm ra.Lão già ngồi hàng ghế đầu tiên bên phải lên tiếng trách mắng.
Lão chính là đại trưởng lão, cũng chính là huynh trưởng của Tuyết Vô Ngân, Tuyết Thiên Hàn.Tuyết Thiên Hàn tu vi khủng bố, nổi tiếng phúc hậu, nhưng hôm nay lão là không thể nhịn được, cái quyết định phi lý của Tuyết Vô Ngân.Nguyên bản mỗi một tông môn ngũ phẩm, được phép cử năm mươi đệ tử tranh tài, nhưng không nghĩ đến Tuyết Vô Ngân lại phê duyệt có bốn mươi chín người.Bỏ mặc lời khuyên, sự tức giận bất bình của tất cả, hắn vẫn không thay đổi ý định.
Hiện tại chỉ còn cách thời điểm tranh tài chưa đến một canh giờ, muốn sửa lại danh sách là không thể, bởi vì hạn chót báo danh đã hết từ ba ngày trước.- Chuyện đến nước này chỉ nhờ vào đám đệ tử các ngươi, cố gắng bày ra hết bản lĩnh lấy lại mặt mũi tông môn.Tuyết Thiên Hàn nhìn đám đệ tử phía trước trầm giọng.Về phần Tuyết Vô Ngân chỉ biết im lặng cười khổ, dù như vậy hắn vẫn tin vào trực giác chỉ phê duyệt bốn mươi chín người của mình.- Được rồi thời gian không còn nhiều, các ngươi ra trước chuẩn bị đi!Tuyết Vô Ngân ão nảo phất tay, bảo đám đệ tử lui ra.Đúng lúc này, ngoài cửa có tên đệ tử chạy vào, vẻ mặt gấp gáp, hắn vội vàng thi lễ, xong liền nói.- Bẩm tông chủ, bẩm các vị trưởng lão, danh sách đệ tử tranh tài của tông ta đã đủ năm mươi người, từ ba ngày trước!Nói xong hắn liền im bặt, chuẩn bị xem phản ứng của tất cả.- Cái gì?- Sao lại có chuyện này?Tất cả mọi người trong đại sảnh đều chấn động, phản ứng mạnh nhất hiển nhiên là Tuyết Vô Ngân lẫn đám trưởng lão đoàn.- Người này ai báo danh.Một trưởng lão sắc mặt khó coi nói.
Sỡ dĩ hắn khó coi đó là chưa được sự đồng ý của tông môn mà lại dám đi tự ý đi làm, cái này chính là tội nặng.Đặc biệt đã báo danh ba ngày tại sao bây giờ mới báo lên.- Bẩm trưởng lão là, tự hắn báo danh!Tên đệ tử kia hơi sợ liền nói.- To gan lại dám tự báo danh!- Kẻ này thật lớn mật!Tuyết Vô Ngân cực kỳ tức giận, không nghĩ tới quyết định của mình, còn có người dám cả gan làm trái.Tuyết Thiên Hàn sắc mặt cũng hết sức âm trầm, dù Tuyết Vô Ngân có không phê duyệt đủ người, thì đám đệ tử không trúng tuyển phải ở ngoài quan khán.
Đằng này lại dám tự ý báo danh thi đấu, khi không ai cho phép, đây là đại nghịch bất đạo.Mọi người tại đại sảnh cũng là vẻ mặt không thể tin nổi.- Hắn tên gì?Tuyết Vô Ngân nhẹ nhàng nói, dù rất tức giận nhưng cũng không nên hù sợ tên đệ tử trước mặt, hắn là người không liên quan.- Hồi bẩm tông chủ hắn tên là Hoa Phong, mười tám tuổi, tu vi Hồng Mông nhất trọng thiên sơ kỳ.Tên đệ tử kia bớt sợ bình tĩnh bẩm báo.- Hoa Phong! Hắn là ai?-Đệ tử tinh anh Phong Linh Tông ta, hình như không có cái tên này.Nghe đến tến Hoa Phong tất cả đều một trận nghi hoặc.- Trong mười năm trở lại đây, đệ tử nội môn tấn cấp tinh anh, không có người nào tên Hoa Phong cả.- Gần nhất chỉ có Tiểu Linh là một năm trước.- Hơn nữa mười tám tuổi tu vi Hồng Mông cảnh, một thiên tài như vậy không lý nào không ai biết.Một trưởng lão sau khi suy nghĩ liền nói, lão là quản lý nhân sự toàn tông cho nên nắm rõ toàn bộ, danh sách các đệ tử, cho nên cảm thấy vô cùng khó hiểu, tên Hoa Phong từ đâu chui ra, đặc biệt một thiên tài như vậy muốn không ai biết cũng khó.- Hồi bẩm tông chủ và các vị trưởng lão, tên Hoa Phong này ban đầu hắn chọn đăng ký phía tán tu, nhưng là không biết vì sao lại nằm trong danh sách tông ta.Tên đệ tử kia nói tiếp.- Khốn kiếp!- Tông chủ thật đẹp mặt a.- Tam Hồng Đại Hội