Hoa Phong được truyền tống đến một thế giới không biết, lúc này xung quanh hắn, ngoài thế giới mà đám người bên ngoài gọi là dị không gian ra liền không còn thứ gì khác.Chín thí sinh còn lại, cũng chẳng có một ai, một mình hắn một nơi, bất quá truyền tống như này hắn đã gặp qua không ít, khi ở bí cảnh.Khiến hắn nghi hoặc đó là cái không gian trước mắt, một không gian hết sức cổ quái.Nói là cổ quái bởi vì cái không gian này, giống hệt như thế giới bên ngoài, non xanh nước biếc, không gì không có.
Tuy nhiên tại đây tạo cho người khác cảm giác thật mà không thật.Không gian vô cùng rộng lớn, phóng mắt không thấy chân trời.- Rất kỳ quái! Những thứ ở đây đều là do võ đạo ý chí ngưng kết mà thành!Hoa Phong nhíu mày, rốt cuộc hắn cũng biết cái cảm giác thật mà không thật kia là gì.
Những gì hắn thấy thực tế toàn bộ đều là võ đạo ý chí, do đó cảnh vật là thật, nhưng lại không phải cảnh vật đúng nghĩa của tự nhiên.Hắn càng nhìn thế giới trước mặt, nội tâm càng cảm thấy chán nản.Mặc dù ở đây là rất nhiều võ đạo ý chí, nhưng với Hoa Phong tất cả điều là gân gà.Thế nhưng ngay lúc mà Hoa Phong ngáp ngắn ngáp dài, ý định vòng quanh đi dạo, hắn liền bắt gặp một gốc cây kỳ lạ.
Cái gốc cây này thân cao ba tấc, cành lá trơ trụi, bộ dạng chết khô.Một thân cây chết khô, thì đáng lý ra là do khô mộc ý chí tạo thành, bất quá từ trên thân cây, Hoa Phong không hề cảm nhận được bất kỳ một loại ý nào.Thân cây vô cùng tầm thường, lại khiến Hoa Phong hết sức nghi hoặc, hắn đưa thần thức thẩm thấu từ ngọn đến rễ, thế nhưng vẫn không có gì khác thường.Nếu ở nơi khác Hoa Phong lập tức cho rằng đây là một cây khô đúng nghĩa, tuy nhiên ở một nơi mà tất cả mọi thứ do ý chí tạo thành, thì nó không bao giờ là một cây khô.Thế nhưng nhìn đi nhìn lại hắn vẫn không tài nào nhận ra một điểm bất thường nào, nếu có bất thường thì so với những thứ xung quanh nó thật hơn rất nhiều.Không thể lý giải, Hoa Phong vốn toan bỏ đi, thì đầu óc đột nhiên lóe tinh quang.HôHắn bất ngờ thôi phát hủy diệt kiếm ý đi ra, hủy diệt kiếm ý phô thiên cái địa, đột nhiên hàng lâm, khiến cho thế giới xung quanh một trận run rẩy như muốn thần phục.Ý chí ở đây do chưa được lĩnh ngộ cho nên gọi là không ý chí.
Chỉ khi nào võ giả lĩnh ngộ được mới có tên riêng, như kiếm ý, đao ý...vv.Không ý chí đối mặt với thứ kiếm ý bá đạo cắn nuốt hết thảy, hủy diệt thảy liền run rẩy, muốn thần phục, Hoa Phong cảm nhận được không ý chí xung quanh như đang kêu gào sợ hãi.Bất quá hắn là không để ý, mà hai mắt lúc này đang chuyên chú nhìn vào cây khô ba tấc trước mặt.Mặc cho hủy diệt kiếm ý đang hoành hành bá đạo đè ép khắp nơi, thân cây ba tấc vẫn như cũ không thay đổi, nhưng Hoa Phong lại mơ hồ cảm giác nó đang phản kháng, sự phản kháng không rõ ràng này, liền khiến Hoa Phong chấn động.Hủy diệt kiếm ý là kiếm ý tối cao trong tối cao, là kiếm ý chí cường trong thiên địa, hủy diệt kiếm ý có thể coi là hủy diệt ý chí.Hủy diệt ý chí một khi hàng lâm, thì tất cả mọi ý chí chưa lĩnh hội đều phải run rẩy thần phục, thứ ý chí có thể phản kháng hủy diệt ý chí thì chỉ có thể là tứ đại ý chí còn lại.
Quang minh ý chí, hắc ám ý chí, bất hủ ý chí, âm dương ý chí, mà thôi, bởi vì chúng là cùng đẳng cấp.Thế nhưng ở trên cây khô ba tấc, Hoa Phong không hề cảm ngộ được một trong tứ đại ý chí trên.Nói như vậy để thấy sự khiếp sợ của Hoa Phong lúc này, cây khô ba tấc không có tứ đại ý chí, mà vẫn có thể đưa ra phản kháng trước hủy diệt ý chí, còn là mơ hồ phản kháng.Như vậy chứng tỏ điều gì, chứng tỏ thứ ý chí ẩn trên cây cao ba tấc, còn khủng bố hơn cả hủy diệt ý chí, hủy diệt ý chí trước mặt nó, hệt như trẻ con uy hiếp người lớn, không đáng để vào mắt.Hoa Phong thần sắc nghiêm túc, hắn triệt để thu hẹp hủy diệt ý chí, tập trung đè ép về phía cây khô, cây khô lúc này hơi run rẩy một chút, liền trở về nguyên trạng.Thế nhưng