Hoa Phong bị chùm sáng bao trùm biến mất, đến khi xuất hiện thì hắn phát hiện bản thân đang đứng trên tế đàn truyền tống bên trong mật thất.
Xung quanh hắn tất nhiên vẫn có không ít ánh mắt thù địch lẫn hiếu kỳ.- Cuối cùng cũng trở ra!Ngay khi Hoa Phong vừa xuất hiện, đột nhiên Kha Bật Mộc âm trầm lên tiếng, hắn là muốn chém giết Hoa Phong đến điên rồi, ba ngày thời gian mà với hắn như ba trăm năm vậy.Rất nhiều người cũng có suy nghĩ như Kha Bật Mộc, tuy nhiên không ai dại dột đi chọc Hoa Phong mở miệng.- Phần thưởng thứ nhất cho các ngươi đã xong!- Phần thưởng thứ hai là mười người các ngươi được đặc cách tiến vào Trung đại lục tu luyện!- Thời gian là một tháng sau, đúng hẹn liền tới Thiên Long thành, ta sẽ ở đó!Đàm Vấn Thiên đợi Hoa Phong rời khỏi tế đàn, đột nhiên lên tiếng, nói ra vấn đề quan trọng nhất.- Bây giờ liền trở về thôi!Đàm Vấn Thiên sau khi quét mắt nhìn qua mười thí sinh một lượt, không thấy ai có ý kiến liền tiếp tục nói, kế tiếp hắn lại phất tay một cái, mười một người liền ngay tại chỗ biến mất.Ngay khi Đàm Vấn Thiên đưa đám người Hoa Phong rời đi, thì những người có chủ ý không tốt với hắn cũng nhanh chóng biến mất, mỗi người một kế hoạch.Đám người Hoa Phong được Đàm Vấn Thiên đưa trở lại quảng trường, nhưng đối phương là không có xuất hiện.
Bất quá vừa rồi hắn truyền âm nhắc nhở Hoa Phong, kêu hắn phải lấy tốc độ nhanh nhất trở về gia tộc, tuyệt đối không được quay lại Phong Linh Tông vào thời điểm này.Hoa Phong chưa kịp cảm kích đối phương đã vội vàng rời đi, hơi cảm thán, người tốt rất hiếm kẻ xấu rất nhiều.
Bởi vì kẻ xấu rất nhiều cho nên hiện tại xung quanh hắn là vô số cường địch.Mười thí sinh nhanh chóng ai về nhà nấy, cuối cùng còn sót lại bốn người.- Lãnh cô nương cô trở về tông môn trước đi, ta còn rất nhiều chuyện phải làm!Hoa Phong hướng Lãnh Thiên Hương lên tiếng.- Được rồi! Vậy cáo từ!Lãnh Thiên Hương sau khi nghe Hoa Phong nói không cần mình đi chung, liền mừng không lớn nổi, lập tức rời đi.
Đi chung với kẻ chuyên gây đại họa, là không muốn sống.- Cô cũng trở về đi! Hẹn gặp một tháng sau, bất quá đừng quên đặt cược!Sau khi đuổi đi Lãnh Thiên Hương, Hoa Phong quay sang nói với Thanh Thiên Thánh Nữ.- Hừ!Thanh Thiên Thánh Nữ cắn răng hừ lạnh, kế tiếp cũng nối gót Lãnh Thiên Hương.- Muội cũng nên đi theo bọn họ a!Hoa Phong hướng người cuối cùng là Hoa Nhi bất ngờ nói.- Ca! ngươi là không đi gặp phụ mẫu bọn họ?Hoa Nhi nhíu mày đáp lại, mặc dù biết ca ca đang gặp nguy hiểm, nhưng hiện tại đang ban ngày ban mặt lại ở nơi đông người, đi gặp phụ mẫu chắc là không thành vấn đề, lý do gì lại không đi.- Không đơn giản như muội nghĩ đâu!Hoa Phong nhẹ nhàng nói.
Địch nhân cường đại bao nhiêu chưa biết, hắn nếu đi gặp phụ mẫu lỡ may có tên điên nào nổi hứng cắn càn, thì sè làm liên lụy đến bọn họ.- Thôi được! Ta bảo bọn họ về gia tộc đợi vậy!- Ca ngươi phải hết sức cẩn thận!Hoa Nhi vành mắt ửng đỏ nhào vào lòng Hoa Phong khóc một trận.
Nàng biết hắn không đi gặp phụ mẫu ắt hẳn có lý do không muốn ai biết.Thế nhưng nàng sao không biết, ca ca là sợ liên lụy mọi người.
Nàng chọn rời đi là muốn cho hắn an tâm đối địch, vẫn biết địch nhân cực kỳ cường đại, tuy nhiên Hoa Nhi có lòng tin mãnh liệt, hắn sẽ vượt qua đại nạn.
Mặc dù thập phần không muốn Hoa Nhi cuối cùng cũng đi.- Nói bọn họ chờ ta!Hoa Phong nhìn theo bóng Hoa Nhi rời đi liền gọi theo.
Hắn rất muốn gặp phụ mẫu, thế nhưng hiện tại không phải lúc.Đảo thần thức qua một lượt xác định không có ai theo dõi, Hoa Phong lập tức độn thổ bỏ trốn.Thế nhưng vừa di chuyển chưa được một dặm, hắn liền phát hiện phía sau có người.- Tiểu tử không nghĩ tới ngươi còn biết độn thổ!- Đã vậy hiện tại làm mồ chôn cho ngươi cũng tốt!Ha haKhông ngờ đúng là hắn bị người đuổi theo, có tới ba người, Trương Bất Di, Kha Bật Mộc, và một người nữa Hoa Phong không biết, người vừa lên tiếng là Kha Bật Mộc.- Ba con chuột chũi già, có giỏi thì đuổi theo mà bắt!Hoa Phong nội tâm khiếp sợ, thần sắc ngưng trọng, thế nhưng vẫn nhếch miệng khiêu khích.- Tiểu tử xem ngươi còn mạnh miệng được bao lâu?Trương Bất Di xem Hoa Phong là người chết, mở miệng châm chọc.
Trong suy nghĩ của hắn Hoa Phong chui xuống lòng đất liền như ba