- Nhân loại hỗn đản! Ai cho ngươi cái gan xâm phạm lãnh địa bổn hoàng?Ngay khi Hoa Phong bình tâm, ý định cùng yêu thú to con một trận chiến.
Không biết từ đâu đột nhiên vang lên tiếng trẻ con tập nói, lại còn hướng hắn chất vấn.
Bất quá dù chỉ là mới tập, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa uy nghiêm bá đạo, ý đồ bắt buộc phải trả lời.
Kẻ kia nói chuyện với hắn, hệt như hoàng đế thẩm phấn tội thần.
Cao cao tại thượng.
Giữa cấm địa không bóng người, giọng điệu chất vấn không biết từ đâu phát ra, khiến Hoa Phong thập phần nghi hoặc, nội tâm cực độ đề phòng, thần thức không cố kỵ toàn bộ phóng ra.
Đằng trước là yêu thú khủng bố, hiện tại thêm tồn tại thần bí, Hoa Phong thật sự cảm thấy bất an.
- Ta nói ngươi nhân loại! Ngươi lại dám không trả lời!- Kẻ khinh bạc ta phải chết!Giọng nói trẻ con tiếp tục vang lên, lần này ẩn chứa tức giận cùng sát khí.
Rất rõ ràng, trong suy nghĩ của kẻ này, Hoa Phong là xem lời nói của hắn như không khí.
Đây chính là khinh bạc, mà một khi khinh bạc ắt hẳn phải chết.
Thế nhưng dù có bao nhêu uy hiếp, cũng không làm Hoa Phong tỏ ra chút sợ hãi.
Hắn lúc này hai mắt đang trợn tròn, miệng há hốc kinh ngạc.
Không ngờ giọng nói kia, là xuất phát từ yêu thú to con, bởi vì nó lúc này chỉ cách Hoa Phong năm trăm thước.
Yêu thú biết nói, đối với Hoa Phong là thứ gì đó cực kỳ phản khoa học.
Dù biết nơi đây là thế giới quái dị, nhưng Hoa Phong hắn là chưa có gặp qua yêu thú biết nói, quá dọa người.
Hơn nữa yêu thú kia to như một ngọn núi, nhưng chất giọng lại như trẻ con bi bô, khiến hắn có chút theo không kịp thực tế.
- Ngươi là nhân loại hỗn đản!- Gặp bổn hoàng lại con vênh váo!- Tội ngươi rất đáng chết!Yêu thú một sừng thấy Hoa Phong bộ dạng kinh ngạc, lập tức một trận giận sôi.
Bởi vì nó cho rằng đối phương là đang vênh váo, không để nó vào mắt.
Nó gọi là Lôi Ngân Giác, yêu thú bậc bốn sơ kỳ.
Mặc dù chỉ là bậc bốn cấp thấp nhất, nhưng cũng làchúa tể một vùng sâm lâm, phạm vi lãnh địa cai quản lên tới ba ngàn dặm.
Lôi Ngân Giác luôn tự xưng là bổn hoàng, bởi vì tại Tiết Mộc Sâm Lâm, bất kể là nhân loại hay yêu thú, chưa từng có ai nhìn thấy nó mà không sợ hãi.
Địa vị quá cao nên sinh ra tự mãn, Lôi Ngân Giác liền lấy hoàng làm danh xưng, ý vị ta đây chính là chúa tể.
Thế nhưng trước mặt chúa tể, một nhân loại nhỏ bé như kiến hôi, lại hết lần này đến lần khác, tỏ thái độ khinh bạc.
Xem lời nói của nó như gió nhẹ thổi cành non.
Cực kỳ đáng chết.
- Ngươi ỷ to cậy mạnh sao?- Có tin ta đập chết ngươi không?Trước giọng điệu cao cao tại thượng của Lôi Ngân Giác, Hoa Phong là cực độ khó chịu.
Do đó dù biết kẻ địch rất khủng bố, nhưng hắn vẫn là mạnh miệng khiêu khích.
Sỡ dĩ nói kẻ địch khủng bố, là do hắn đã đánh giá sơ qua tên to con này.
Yêu thú cấp bốn sơ kỳ, da dày thịt béo, trên đỉnh đầu có chiếc sừng màu bạc, không ngừng lập lòe lôi điện.
Dạo động lực lượng toàn thân, cộng thêm khí tức phát ta từ ngân giác ( sừng bạc ) chưa cần đánh, hắn cũng là biết bản thân không chịu nổi mấy hiệp.
- Nhân loại đáng chết!Lôi Ngân Giác bị Hoa Phong de dọa đập chết, toàn thân bất giác bộc phát khí tức phẫn nộ.
Nó không ngờ một nhân loại yếu ớt, lại muốn đem bản thân đập chết.
Đây đâu còn là khinh bạc mà là trực tiếp không để vào mắt, xem uy nghiêm chúa tể không bằng cọng rơm, đống rác.
- Chưa biết ai chết?Hoa Phong nhếch miệng cười lạnh.
Giọng điệu hết sức khinh thường.
Lời nói mười phần khinh thường, nhưng bộ dạng của hắn lúc này là chỉ rõ, yêu thú một sừng đối với hắn, là một đại địch.
So về thể hình, trước mặt đối phương, hắn chỉ bằng con kiến.
So về thực lực, song phương cách nhau một đại cảnh giới.
So về lực lượng, cũng là kém rất xa.
Thế nhưng kẻ địch càng mạnh, Hoa Phong lại càng bình tĩnh.
Chiến ý bất giác không cố kỵ bộc phát.
Khí thế toàn thân cũng là được kéo lên với mức độ cao nhất.
Hắn đã sẵn sàng cho trận chiến,