Lôi Ngân Giác sau khi thành công chứng minh bản thân không phải ấu thú, lập tức hướng Hoa Phong trở mặt, bộ dạng hung thần ác sát.Thế nhưng Hoa Phong vẫn là không chút sợ hãi, sắc mặt liên tục biến đổi, hệt như đang tính toán cái gì.Hắn lúc này ngoại trừ chấn động khó tin, còn lóe lên một ý nghĩ khác.Hoa Phong chấn động chỉ bởi vì hai nguyên nhân.Thứ nhất, yêu thú trước mặt chỉ mới sinh được một tháng, đã tu luyện đến bậc bốn sơ kỳ.Đáng nói thứ sinh ra nó, là một quả trứng hóa thạch, tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm.Thứ hai lai lịch của nó tuyệt đối không phải tầm thường.Hoa Phong khẳng định, yêu thú trước mặt, một khi trưởng thành, sẽ là một tồn tại khủng bố.Bất quá dù Lôi Ngân Giác có bao nhiêu thần bí, cũng là bị hắn đánh chủ ý thu phục.Yêu thú mới sinh đầu óc đơn giản, là thời điểm dễ dụ hoặc nhất.Tuy nhiên với thái độ coi rẻ chúng sinh, cao cao tại thượng của Lôi Ngân Giác, muốn thu phục được nó tuyệt đối không đơn giản.Nếu không cẩn thận lại bị nó cho rằng khinh bạc, mà với địch ý muốn đánh giết hiện tại, chỉ cần hơi không vừa ý, liền khó mà sống nổi.Tròng mắt lóe tinh quang, Hoa Phong nội tâm không ngừng tính toán, hắn là đã nghĩ đi ra kế sách đối phó kẻ ngang bướng này.- Ta nói ngươi nếu không giết ta, ta sẽ đào hết linh thạch chỗ này đưa ngươi!Hoa Phong bất ngờ hướng yêu thú nhỏ như chuột xin tha.- Linh thạch chỗ này ta không để vào mắt!Lôi Ngân Giác trực tiếp cự tuyệt.Nó là nhất định đem nhân loại hỗn đản đánh giết.Nhưng linh thạch nơi đây nó đúng là không để vào mắt.
Bởi yêu thú không biết xài linh thạch.- Ta liền bắt hết nhân loại tại Tiết Mộc Sâm Lâm, cho ngươi tha hồ đánh giết!Hoa Phong tiếp tục đưa ra trao đổi.- Đánh giết đám yếu ớt không chút hứng thú!Lôi Ngân Giác giọng điệu khinh miệt.- Ta sẽ cho ngươi ăn kẹo!Hoa Phong mặt dày không bỏ cuộc, lại trao đổi.- Kẹo???Lôi Ngân Giác nghi hoặc.
Cái gọi là kẹo, nó quả thật chưa từng nghe qua.- Là cái này!Hoa Phong lấy ra một viên đan dược, đưa trước mặt Lôi Ngân Giác, hướng nó lên tiếng.
Ý vị đây là kẹo.- Cái này thật ăn được!Lôi Ngân Giác tròn mắt đánh giá khỏa đan dược hình tròn.Mùi thơm từ đó phát ra quả thật khiến nó muốn ăn.Nhưng vẫn là không chắc chắn.- Rất ngon!Hoa Phong cười trộm, giải đáp.
Kế tiếp không do dự bỏ viên đan dược vào miệng nhai ngấu nghiến, thần sắc làm bộ hưởng thụ.- Ngươi nhân loại hỗn đản! Rõ ràng là nói cho ta?Trông thấy bộ dạng hưởng thụ của Hoa Phong, Lôi Ngân Giác thập phần tiếc rẻ.
Thứ kia hẳn là rất ngon.Thế nhưng nghĩ đến cái gì, nó lại lần nữa phùng mang trợn mắt, hướng Hoa Phong mười phần địch ý.- Ta còn rất nhiều!Hoa Phong lấy ra viên đan dược thứ hai, đảo mắt nói.Bất quá hắn chưa kịp làm gì đã bị Lôi Ngân Giác cướp lấy.Như sợ Hoa Phong đòi lại, nó liền nhanh chóng ăn mất.- Ngươi nhân loại là còn nữa hay không?Ăn chưa kịp nuốt, Lôi Ngân Giác hai mắt đột nhiên sáng rực, hướng Hoa Phong dò hỏi.Nó không ngờ kẹo của nhân loại kia rất ngon.
Ngon đến độ muốn ăn thật nhiều.- Ta đương nhiên còn, nhưng không cho ngươi!Hoa Phong nội tâm mừng thầm, nhưng vẫn là làm bô lạnh nhạt.- Ngươi vì sao keo kiệt?Câu trả lời của Hoa Phong khiến Lôi Ngân Giác buồn bực.- Ngươi là chưa có nói, không đem ta đánh giết!Hoa Phong trở lại vấn đề cũ.- Hiện tại liền bỏ qua!Lôi Ngân Giác không ngờ trực tiếp bỏ qua.
Nó là muốn ăn kẹo đến quên trời đất.- Nói phải giữ lời!Hoa Phong thần sắc nghi hoặc nói.Hắn lúc này nội tâm từ mừng thầm đến cười to.
Tuy nhiên vẫn là cố gắng áp chế.- Uy nghiêm chúa tể nói luôn giữ lời!Lôi Ngân giác nói như vỗ ngực.
Ý vị ta đây tuyệt đối giữ lời.Nếu bình thường nó sẽ lại cho rằng, nhân loại hỗn đản đối mình khinh bạc, thế nhưng giọng điệu kia như thể đang nịnh bợ.- Ta tin ngươi a!Hoa Phong hơi suy nghĩ một chút, sau đó liền nói.Lời vừa dứt hắn cũng là đưa ra một lúc mười viên đan dược.Lôi Ngân Giác không cố kỵ vồ lấy, đang định đem toàn bộ ăn hết, Hoa Phong lại nói.- Ngươi nếu ăn không biết để dành, hôm sau không còn mà ăn!Hoa Phong nhắc nhở với ý đồ thâm sâu.Đưa ra nhắc nhở hắn không ngờ liền nghênh ngang rời đi.
Bất quá đi chậm hơn bình thường vô số lần.- A! Nhân loại!Bị Hoa Phong cảnh báo, Lôi Ngân Giác đúng là thèm mà không dám ăn.Đến khi Hoa Phong có ý định rời đi, nó liền một trận hốt hoảng.- Ngươi là muốn nuốt lời?Hoa Phong kích động đến độ muốn khoa tay múa chân, nhưng vẫn là xoay người nhếch miệng.Ý nói uy nghiêm chúa tể hóa ra chẳng đáng một viên linh thạch.- Bổn hoàng không có nuốt lời!- Nhưng ngươi cho kẹo ít như vậy, hết rồi ta đi đâu tìm ngươi?Lôi Ngân Giác ban đầu là thanh minh, kế tiếp một trận dò hỏi.Tròng mắt tròn o, có chút cầu khẩn.- Ngươi đừng nói ngươi muốn theo ta?Hoa Phong lập tức nhảy dựng.Nhìn chằm chằm đối phương, thần sắc cực độ kinh ngạc.Ý đồ của Lôi Ngân Giác rất rõ ràng, một khi Hoa Phong bỏ đi, nó liền không biết đi đâu đề tìm xin kẹo.Cho nên cách tốt nhất đó là luôn bên cạnh hắn.Lôi Ngân Giác tự xưng chúa tể, không ngờ cầu tình đi theo Hoa Phong, chuyện này quá mức chấn động.Bất quá tất cả đều nằm trong kế hoạc của Hoa Phong, hắn là đang cố tình diễn trò.- Ta chỉ đi theo ăn kẹo, tuyệt đối không làm gì khác!Lôi Ngân Giác không ngờ nằm phủ phục, bộ dạng tội nghiệp hướng Hoa Phong giải thích.Nó lúc này quả thật không khác gì một đứa trẻ.- Thôi được!Hoa Phong miễn cưỡng đồng ý.Chỉ chờ có vậy Lôi Ngân Giác liền đem toàn bộ đan dược Hoa Phong vừa đưa ăn hết.Tiếp theo không ngờ nhảy lên vai hắn mà đứng.
Ánh mắt lại ra vẻ tội nghiệp.- Nhanh như vậy!!!Hoa Phong đột nhiên thốt lên, líu lưỡi khiếp sợ.Hắn sợ không phải vì Lôi Ngân Giác một lúc ăn hết mười viên đan dược.Cái hắn khiếp sợ đó là tốc độ của nó nhanh đến khủng bố.Bởi vì nó nhảy lên vai hắn từ lúc nào hắn vô pháp biết.Nhanh đến khiến hắn không kịp phản ứng, là như nào đáng sợ.
Thậm