- Đa tạ công tử ra tay tương cứu!- Đây là sư tỷ ta Diệp Lạc Hồng!Hoa Phong chém giết xong đám dong binh, vừa quay trở lại, Quách Giai Kỳ liền hướng hắn cảm kích, nàng cũng không quên giới thiệu danh tính nữ nhân bên cạnh.
Diệp Lạc Hồng cũng là hướng hắn một phen thi lễ, nhưng nàng vẫn là quan sát hắn thật kỹ, nội tâm còn chưa hết khiếp sợ.
- Quách cô nương không cần khách khí!- Chỉ là tiện tay mà thôi!Hoa Phong phất tay, ý vị không cần phải quan trọng hóa vấn đề.
- Đối với công tử quả thật chỉ là tiện tay!- Nhưng với tỷ muội chúng ta, lại là sống và chết!Diệp Lạc Hồng không cho là đúng, đột nhiên lên tiếng.
Đúng như nàng nói, đối với Hoa Phong chém giết đám dong binh chỉ là tiện tay mà làm, nhưng nếu hắn không xuất hiện mà làm ra cái tiện tay ấy, hai người các nàng chắc chắn hương tiêu ngọc vẫn.
Cho nên hắn dù không nhận hai nàng hướng hắn thi lễ, nhưng không vì vậy mà nàng bỏ qua quy tắc này.
- Khó quá bỏ qua a!Hoa Phong cười khổ đáp lại, chuyện không có gì là bất hợp lý, cho nên hắn cũng là mặc kệ họ.
Bất quá nữ nhân gọi là Diệp Lạc Hồng, cho hắn một cảm giác cố chấp.
Diệp Lạc Hồng nhíu mày muốn nói lại thôi, từ câu nói này, nàng là biết đối phương hẳn là một người tùy tiện.
Có lẽ hắn cứu hai người, đúng thật chỉ là ngẫu hứng.
- Chủ nhân, ngươi keo kiệt!Đang khi Hoa Phong có ý định hướng hai người trước mặt, hỏi thăm nơi tọa lạc thành thị, đột nhiên một giọng nói trẻ con vang lên, nghe ra mười phần tức giận.
Không phải Tiểu Giác thì ai vào đây.
Tiểu Giác từ khi hết nguy hiểm liền ngủ, không hề hay biết chuyện gì xảy ra, nhưng ngay lúc Hoa Phong đem đám người kia chém giết, liền bị đánh thức.
Hoa Phong âm thầm động thủ,hành động này chẳng khác nào cắt đứt con đường kiếm ăn của nó, khiến nó một trận buồn bực, càng nghĩ càng tức nên liền nói đi ra.
- Ngươi chỉ biết ăn rồi ngủ! Đáng đời! Ha ha!Hoa Phong coi bộ dạng tức giận của Tiểu Giác không ra gì, lên tiếng trào phúng, kế tiếp cười khoái chí, có thể đỡ tốn hai trăm viên đan dược, đây là sự tình rất phấn khích.
- Chuột! chuột biết nói!!!Hai người Quách Giai Kỳ ban đầu ngó quanh, nghĩ là lại có thêm người xuất hiện, nhưng rất nhanh cả hai liền tròn mắt, tay chỉ vào Tiểu Giác trên vai Hoa Phong miệng lắp bắp.
Như đám người Lương Gia hôm nọ, bọn họ cũng vì Tiểu Giác biết nói mà kinh ngạc.
Tiểu Giác nếu chỉ nhìn sơ qua, so với chuột trăm phần giống trăm, cho nên rất dễ bị người hiểu lầm.
- Nhân loại đáng chết!- Dám nói ta là chuột!!!Tiểu Giác đang vì Hoa Phong cướp mối mà tức giận, lúc này lại có người gọi nó là chuột, đây chẳng khác đổ thêm dầu vào lửa.
Nó đã không còn uy nghiêm đại chúa tể, nhưng tuyệt đối không phải ai cũng có thể khinh nhờn.
Cho nên nó là đang hướng hai người Diệp Lạc Hồng phẫn nộ, bộ dạng hung thần ác sát.
- Bọn họ là bằng hữu của ta!Hoa Phong vỗ đầu Tiểu Giác ra vẻ trấn an.
- Nó gọi là Tiểu Giác không phải chuột!- Tuyệt đối đừng chọc giận nó, nếu không hậu quả rất khó lường!Hắn cũng không quên hướng hai người kia giải thích.
Tiểu Giác nghe Hoa Phong nói liền một trận hậm hực, nhưng không có làm ra hành động gì khác, lại tiếp tục ngủ.
Về phần hai người kia, bọn họ dường như có vẻ không mấy tin tưởng, con chuột gọi là Tiểu Giác có thể làm ra cái gì hậu quả.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Tiểu Giác ngoài vẻ đáng yêu ra, thì chỉ có cái biết nói là khiến người khó hiểu mà thôi.
- Tại hạ từ bên kia Tiết Mộc Sâm Lâm đi qua!- Muốn tìm một thành thị, nhưng lại không quen thuộc lắm địa hình!- Hai vị cô nương có thể hay không chỉ giáo?Để tránh bọn họ lần nữa chọc Tiểu Giác nổi điên, Hoa Phong liền chuyển hướng chủ đề.
- Đi