- Hắn là đang tìm chết hay đầu óc có vấn đề?Đám dong binh do hoàng y thanh niên dẫn đầu, vốn dĩ đã đứng qua một bên.
Nhưng khi thấy Hoa Phong đối mặt hai cường giả Sơn Hà cảnh, vẫn mở miệng đòi chém, đòi giết.Khiến tất cả nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, xen lẫn khinh thường.Theo bọn họ, lấy tu vi Thiên Địa cảnh kênh kiệu cùng Sơn Hà cảnh, đây đâu phải là ngông cuồng, chính xác là kẻ điên, mà đã là kẻ điên thì không bao giờ biết sợ chết.Còn một ý kiến khác được đưa ra, đó là Hoa Phong đang cố tỏ vẻ cao ngạo, để che đi nội tâm cùng cực sợ hãi.Hơn nữa bọn họ lúc này nhận biết, đối phương hướng bọn họ xấc xược, không thể gọi là mạnh miệng.“ Chuyện lần này không hay rồi!”Diệp Lạc Hồng nội tâm lo lắng thầm nghĩ.Nàng vốn ôm tâm lý thăm dò Hoa Phong thực lực, nhưng với tình hình trước mắt, xem ra chẳng thể thăm dò được một chút, bởi vì chênh lệch song phương thực sự quá lớn.Bên này Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên sơ kỳ, bên kia hai Sơn Hà cảnh, một nhất trọng thiên trung kỳ, một nhị trọng thiên sơ kỳ.Đáng nói cả hai bên dường như có hiềm khích từ trước, đang đối đầu nhau cực kỳ kịch liệt, ai cũng đều lộ rõ hung sát chi khí, rất nhanh sẽ là một hồi đại chiến, không chết không thôi.Nhưng hai bên thực lực chênh lệch như trời với đất, dùng móng chân nghĩ cũng biết, ai sẽ trở thành cỗ thi thể.Nếu Hoa Phong thực sự bị đánh chết, hai tỷ muội nàng cũng khó thoát đại nạn.Diệt cỏ diệt tận gốc đạo lý này tồn tại bất cứ nơi đâu.“ Hắn dựa vào đâu chứ”Khác với suy nghĩ của tất cả mọi người, Quách Giai Kỳ không cho rằng Hoa Phong đang cố tỏ ra ngông cuồng, để che đi sự sợ hãi.Nàng không hiểu Hoa Phong quá nhiều, nhưng với những ai biết về hắn, đều sẽ có chung một nhận định.Hoa Phong một khi hướng ai đó khiêu chiến, chắc chắn sẽ chiến, dù thắng hay bại, vẫn sẽ là cực kỳ kinh thế hãi tục.Cũng bởi như vậy nàng mới nghi hoặc, không biết hắn dựa vào đâu, mà một lúc đòi chiến hai Sơn Hà cảnh.- Tiểu Giác giao ngươi một tên!Hoa Phong không để vào mắt ý kiến cùng bình luận của mấy người bên ngoài, hắn đảo mắt đánh giá hai đối thủ cực mạnh trước mặt, sau đó đột nhiên lên tiếng.Địch nhân có tới hai Sơn Hà cảnh, một tên khó đối phó hơn một tên.Tên trung niên bạch y, tu vi Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên trung kỳ, hắn còn có thể chiến một trận.Nhưng tên hắc y kia, có tu vi Sơn Hà cảnh nhị trọng thiên, tu vi như này, hắn tuyệt đối nắm chắc, bản thân không chịu nổi đối phương mấy hiệp, cho nên bất đắc dĩ hướng Tiểu Giác nhờ vả.- Ta tên trắng, ngươi tên đen, đối phó không được đừng hòng đòi ăn!Tiểu Giác đang ngủ ngon bất ngờ bị đánh thức, mơ màng chưa kịp hiểu chuyện, Hoa Phong lại bồi thêm một câu.Nghe đến được ăn hai mắt nó lập tức trở nên sáng rực, ngó quanh một hồi, rất nhanh tìm ra mục tiêu chỉ định, không nói một lời, nhìn chằm chằm hắc y trung niên, bộ dạng một trận hung thần ác sát.- Mới cách một tháng không gặp, không ngờ từ một thiên tài lại trở thành một kẻ điên!- Đáng tiếc! Đáng tiếc!Tiểu Giác không nói chuyện, thành ra ai cũng nghĩ Hoa Phong tự biên tự diễn, bạch y trung niên không bỏ qua cơ hội hướng hắn đả kích.
Kế tiếp thần sắc mèo khóc chuột, làm ra vẻ tiếc hận.- Nói nhiều với hắn làm gì?- Không phải đại ca nói hắn có rất nhiều bí mật sao?- Bắt hắn lại là được! Nói chuyện với kiến hôi chẳng khác nào tự hạ thấp địa vị chúng ta!Hắc y trung niên hướng bạch y trung niên lên tiếng, mắt không thèm liếc Hoa Phong một cái.Với hắn nhìn Hoa Phong còn cảm thấy bẩn mắt, huống hồ trò chuyện.Ban đầu nghe đại ca nói đối phương là một tuyệt đại yêu nghiệt, khiến hắn không ít lần chờ mong chính diện gặp mặt.Nhưng hiện tại xem ra trăm nghe không bằng một thấy, ở đối phương hắn không hề cảm ứng được một tia lợi hại, phế vật đến không thể phế hơn.- Hai người lui ra, giữ khoảng cách an toàn!Híp mắt nhìn bạch y trung niên, Hoa Phong tròng mắt lóe sát khí, sau đó hướng hai người Quách Giai Kỳ nói.Nhưng không đợi Hoa Phong nhắc nhở, hai người đã đi trước lùi lại.
Bọn họ không có khả năng lẫn tư cách, tham gia trận chiến khó hiểu trước mắt.Một người tò mò vì sao Hoa Phong biết chết còn kiêu ngạo, một người nghi hoặc Hoa Phong lấy gì để chiến.Không ai trong hai người cho rằng bản thân bị Hoa Phong liên lụy, bởi không có hắn, bọn họ đã chết từ trước.- Sắp chết đến nơi còn lo cho người khác!Bạch y trung niên nghe Hoa Phong nhắc nhở hai người kia, khóe miệng nổi lên nụ cười trào phúng.Theo hắn Hoa Phong là không lo chuẩn bị chết, còn ở đó làm ra vẻ người tốt.- Bất quá ngươi không cần quá lo lắng, một khi ngươi chết, bọn họ cũng không sống quá lâu!Bạch y trung niên tiếp tục nói, nhưng lần này là trắng trợn uy hiếp.Lời nói này lọt vào tai hai người Quách Giai Kỳ, bọn họ liền một trận rùng mình, toàn thân nổi da gà, tuy nhiên vẫn đi tiếp ra xa.- Ai chết ai sống lúc này bàn luận còn quá sớm!- Nhưng ta biết, giai thoại về Thiết Huyết Thần Sa, kể từ thời điểm này, liền trở thành lịch sử!Hoa Phong lạnh giọng phản bác, thần sắc tràn đầy tự tin.
Tam sinh chi lực phạm vi một trăm dặm, bất giác được điều động, hướng hắn âm thầm tề tụ.- Thiết Huyết Thần Sa!!!Diệp Lạc Hồng lùi lại chưa bao xa, nghe đến cái danh xưng này liền khựng lại, sắc mặt vốn chưa từng dao động, liền một trận đại biến, sợ đến cắt không giọt máu.Thiết Huyết Thần Sa là biệt hiệu của một đoàn sơn tặc cực kỳ hung tàn khát máu.
Mỗi khi nhắc tới đều khiến cho người nghe, một hồi kinh hồn táng đảm.- Thiên Sơn dong binh là Thiết Huyết Thần Sa?Quách Giai Kỳ bộ dạng cũng không tốt hơn là mấy, cực độ khiếp sợ.Nàng đến trung đại lục chưa lâu, nhưng với tu vi nhỏ yếu, lại hay ra vào hiểm địa, cho nên được cảnh báo rất nhiều về đám sơn tặc khiến người người xanh mặt, Thiết Huyết Thần Sa.Chỉ nghe người khác nhắc tới, nàng cũng đã thập phần run sợ, nhưng lúc này không ngờ đang trực diện đối mặt.Nàng không cho rằng lời Hoa Phong vừa nói, là do hắn tưởng tượng nói bừa.- Trở thành lịch sử hay không, không phải một xác chết có thể phán định!Bạch y trung niên nhếch miệng cười lạnh, thần sắc dần chuyển sang âm lãnh tàn độc, sát khí không giữ lại rốt cuộc bộc phát.Hắn chính là đại đương gia dẫn đầu Thiết Huyết Thần Sa,