Hoa Phong há mồm trợn mắt, nhìn chằm chằm thanh niên vừa gọi tên mình.Thần sắc tràn ngập không thể tưởng tượng, hệt như gặp quỷ vậy.- Ngươi vẫn là nhận ra ta?Thanh niên thấy Hoa Phong nhận ra mình, liền hiện lên ý cười đầy mặt.Hắn không phải ai xa lạ mà chính là Liêu Phương, người cho Hoa Phong mượn y phục ở vô danh thôn ngày nào.Kẻ mà Hoa Phong cho là một tên bệnh hoạn, nhưng về sau khi hộ tống đám trẻ lên đường khảo hạch nhập tông, liền trò chuyện rất hợp.Có thể nói từ khi đến dị giới, ngoài Hoa Thanh ban đầu luôn bên cạnh như hình với bóng trong vai trò hộ vệ, thì Liêu Phương chính là bằng hữu đầu tiên của Hoa Phong, kế đến mới là Trần Linh gặp trước thềm Thiên Địa hội.- Ngươi...ngươi...đúng là Liêu Phương???Hoa Phong lắp bắp, cố gắng lắm mới nói được hết câu.Dù tên kia không phủ nhận, nhưng hắn vẫn thập phần không tin tưởng.Liêu Phương mà hắn biết, vốn dĩ là một tên nói nhiều, toàn chuyện trên trời dưới đất.
Đặc biệt chưa từng tiếp xúc qua tu luyện.Hiện tại thì sao? tu vi đối phương còn hơn hắn hẳn một cái đại cảnh giới, Sơn Hà cảnh nhị trọng thiên.- Ta đúng là Liêu Phương không sai biệt!- Do gặp một chút kỳ ngộ mới có mặt tại đây, một thân tu vi cũng là nhờ sư tôn trợ giúp!Liêu Phương lên tiếng giải thích.Hắn không có gì là bất mãn khi Hoa Phong liên tục hướng bản thân nghi ngờ.Bởi vì đổi lại là ai cũng giống như Hoa Phong không sai biệt, khi gặp phải tình huống của hắn đều chấn động.Chỉ trong vòng chưa đến hai năm, từ một người bình thường tu luyện đến Sơn Hà cảnh nhị trọng thiên, chuyện hoang đường như này muốn người tin tưởng cũng khó.- Hóa ra là vậy!Hoa Phong miễn cưỡng tiếp thu sự thật.Có điều càng tiếp thu sự thật, hắn lại càng líu lưỡi khiếp sợ.Hắn vốn nghĩ bản thân tốc độ tu luyện đã là nhanh lắm, nhưng đến hôm nay mới biết cái gì mới là nhanh, nhanh đến khủng bố.Cách đây hơn một năm khi hai người lần đầu gặp mặt, hắn đã có tu vi Luyện Thể kỳ đỉnh phong, người ta là một phàm nhân thế tục, nhưng đến khi gặp lại người ta hơn hắn vừa tròn một cái đại cảnh giới.Cho nên nói nếu so về sự biến thái, hắn chỉ xứng đi lau giày, càng nghĩ Hoa Phong càng cảm thấy tự ti mặc cảm.Còn cái gì một thân tu vi là do sư tôn trợ giúp, hắn nghe mà thúi lắm, nếu tư chất Liêu Phương không phải là quái thai, thì dù có cho là sư tôn lợi hại, cũng vô pháp tạo ra một Sơn Hà cảnh chỉ bằng hơn một năm ngắn ngũi.- Ngươi sao lại ở đây?Liêu Phương tò mò lên tiếng.Hắn là do sư tôn mang tới, còn tên yêu nghiệt này vì sao cũng tới.- Chuyện dài dòng chúng ta tìm chỗ nói!- Đường xá đông đúc không thích hợp ôn chuyện!Thu hồi khiếp sợ Hoa Phong đảo mắt nói.Hắn là đang kiếm không ra người để hỏi về cái tin tức đấu giá hội.
Hiện tại hiển nhiên người hắn nhắm tới là Liêu Phương rồi.Liêu Phương nghe vậy cũng là lập tức tán thành.Không mất bao lâu thời gian, bọn họ liền tìm đến một tiểu điếm, chọn bàn để ngồi gọi ra vài món, sau đó trực tiếp vào chính sự, ai cũng có vấn đề muốn biết.- Ngươi làm sao cũng tới Trung đại lục?Liêu Phương đi trước lên tiếng.- Ta là được tông môn cử đi tu luyện, bất quá thật vất vả!Hoa Phong biểu tình mặt khổ rầu rĩ nói.Từ khi hắn tới trung đại lục, quả thật có cực ít thời gian nhàn rỗi.- Ta có vấn đề thắc mắc, chỉ ngươi mới có thể giải đáp!- Có điều hơi tế nhị một chút, ngươi có hay không sẵn lòng?Liêu Phương thần sắc đột nhiên trở nên kỳ quái, ra điều xấu hổ.Hắn không bởi vì tu vi cao hơn mà làm ra cái gì ngông cuồng, bởi hắn xem Hoa Phong là bằng hữu thật sự.
Còn nữa, kẻ hăn đang đối diện là một kẻ không đơn giản.- Ngươi từ khi nào khách khí như vậy?Hoa Phong nhìn chằm chằm Liêu Phương nghi hoặc nói.- Không tu luyện thì thôi, nhưng bước vào tu luyện ta luôn có một vấn đề không thể lý giải!- Ngươi khi đó làm sao chiến một trận cùng Hổ Lâm Bình?Được Hoa Phong ngầm đồng ý, Liêu Phương liền không cố kỵ nói ra.Thời điểm đó Hoa Phong chỉ có tu vi Luyện Thể kỳ đỉnh phong, liền đánh cho Hổ Lâm Bình tên cầm đầu sơn tặc, với tu vi Luyện Mạch hậu kỳ một trận chật vật.Liêu Phương từng hỏi sư tôn về vấn đề Luyện Thể kỳ có thể hay không hướng Luyện Mạch hậu kỳ khiêu chiến mà không bại.Đáp lại hắn là một hồi mắng chửi không thương tiếc, bởi vì chuyện này không thể nào xảy ra, tuyệt đối không thể.Với tu vi của sư tôn cũng cho rằng là không thể, hắn lại càng cảm nhận Hoa Phong là như nào yêu nghiệt, chả trách đám đệ tử tông môn khi đó, nhìn đối phương như nhìn quái vật.- May mắn a!Hoa Phong cười khổ đáp.Nếu không phải may mắn hù sợ tên hổ bệnh kia khiến đối phương bỏ chạy, rất có thể bị đánh chết.
Bởi vì sau một kiếm cuối cùng hắn liền bất tỉnh nhân sự, gặp Hàn Băng Linh cũng từ cái bất tỉnh này.Nghĩ đến đây Hoa Phong bất giác bị một hồi tương tư.
Ngoài Hàn Băng Linh còn hai người kia nữa, không biết đã xảy ra chuyện gì? đã trở về hay chưa?- May mắn???- Ta thật nghi ngờ với tu vi ta hiện tại có thể thắng nổi ngươi không?Liêu Phương nghe Hoa Phong trả lời lập tức há mồm, may mắn kiểu đó hắn cũng muốn.Kế tiếp hắn liền phán một câu kinh điển.Cũng may xung quanh không ai nghe thấy, bằng không người ta lại cho rằng hắn là đang nói chuyện nhảm nhí.- Ngươi quá xem trọng ta rồi!Hoa Phong có chút không biết làm sao, chỉ biết cười trừ.Ngay đến chiến một trận cùng Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên, còn phải nhờ đến Tiểu Giác cứu mạng, huống gì Liêu Phương một Sơn Hà cảnh nhị trọng thiên, hơn nữa còn không phải nhị trọng thiên bình thường.Liêu Phương không mấy bận tâm Hoa Phong có hay không thật giả, ai cũng có bí mật của riêng mình.Hắn chỉ là muốn gặp Hoa Phong để giải tỏa khúc mắc, hiện tại gặp rồi, cho dù đối phương không nói nhưng hắn cũng là thập phần thỏa mãn.Sự nguy hiểm của Hoa Phong, với tư chất đặc thù, hắn liền có thể cảm nhận đi ra, cho nên hắn nói