Liêu Phương sau khi chửi ầm một trận, liền tiến đến chỗ Hoa Phong kéo ghế ngồi đối diện.Rót chung trà, hớp một ngụm, hắn nói.- Tìm ngươi mệt chết ta!- Ngươi tìm ta có chuyện?Hoa Phong nghi hoặc lên tiếng, mới sáng sớm tên này đã đi khắp nơi tìm hắn.
Không phải tình nhân mà sao nhớ thương.ÁchHoa Phong bất giác rùng mình.
Tuy nhiên hắn rất nhanh liền có đáp án.- Đương nhiên là có chuyện!- Đồ vật của ngươi đã thành công ký gửi!- Sáng sớm ngày mốt ngươi cùng ta đi đấu giá hội!Liêu Phương nói xong, uống hết luôn chung trà, đợi Hoa Phong lên tiếng.- Không thành vấn đề!Hoa Phong không do dự đáp ứng.Hắn biết vì sao đối phương lại muốn đi cùng hắn, mà không để hắn đi một mình.Đấu giá hội đồ tốt rất nhiều, cường giả tham gia không ít, với tu vi của hắn, muốn từ tay bọn họ cướp đi Thánh Hồn đan, là chuyện gì đó phi thường khó.Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà còn phải dựa vào thực lực.Liêu Phương tu vi chưa chắc đã bằng ai, nhưng thân phận của hắn ắt hẳn có thể đem đám cường giả trấn áp.Cuối cùng đan dược là do Liêu Phương ký gửi, không có hắn lấy ai nhận tiền để đấu giá.Về phần suy nghĩ kia đã bị hắn âm thầm ném đi mất, nếu để Liêu Phương biết được, có phải hay không liền lập tức trở mặt.- À phải rồi!- Ngươi có nghe qua vụ án mạng mười lăm hộ vệ thành bị ám sát chưa?- Nghe đồn trong đám hộ vệ bị giết có con trai thành chủ!- Cho nên toàn thành đều bị phong tỏa, phía thành chủ đang ráo riết điều tra!Không bất ngờ với quyết định của Hoa Phong, cũng không biết đối phương có cái gì ý xấu, Liêu Phương không có nói thêm về đấu giá hội, mà chuyển câu chuyện qua một vấn đề khác, vấn đề đang được rất nhiều người quan tâm.- Sáng giờ ta đã nghe qua không dưới mười lần!- Ngươi có biết thành chủ tu vi là gì không?Hoa Phong đầu tiên là phất tay ý bảo nghe đến chán, sau đó bất giác hỏi dò.- Thành chủ gọi là Trần Hạo Thiên, tu vi Tiên Thiên cảnh đỉnh phong!Liêu Phương hơi nghi hoặc, nhưng vẫn là trả lời.- Tiên Thiên đỉnh phong!!!Hoa Phong há mồm trợn mắt, nội tâm một hồi chấn động.Hắn đúng là gây ra đại họa rồi, đi chém giết nhi tử Tiên Thiên cảnh, một siêu cấp cường địch.Nếu đối phương điều tra ra chân tướng, hắn tuyệt đối đến một phần cơ hội trốn chạy cũng không có.Có điều, nội tâm dù kinh sợ, nhưng hắn tuyệt không hối hận việc mình đã làm, không giết người thì bị người giết, chẳng thể làm khác được.- Chúng ta không trêu chọc hắn là được!Liêu Phương càng nhìn Hoa Phong, càng cảm thấy có gì không đúng.HôĐột nhiên trong đầu lóe lên cái gì suy nghĩ, hắn lập tức hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Hoa Phong từ nghi hoặc sang khiếp sợ.- Đừng nói với ta...ngươi?Liêu Phương lắp bắp trợn mắt hướng Hoa Phong nói, lời nói lấp lửng nhưng ẩn chứa hàm nghĩa là gì, ngay đến móng chân cũng hiểu, huống gì Hoa Phong.- Ngươi đúng là rất hiểu bằng hữu!Hoa Phong không thừa nhận, không phủ nhận đáp lại.Khóe miệng treo nụ cười khổ.- Ài!“Ngươi hiện tại tính làm sao?”Liêu Phương thở dài, chuyển sang truyền âm, chuyện bọn họ bàn luận, không thể để người khác nghe thấy.“Còn tính làm sao, chỉ chờ vận khí!”“ Vận khí!!! Vận cái rắm, ngươi nghĩ Trần Hạo Thiên sẽ cho ngươi cái vận khí?”“ Hiện tại không tra ra là ngươi làm, nhưng chỉ là chuyện sớm muộn”Hoa Phong vừa nói hết câu Liêu Phương liền chửi ầm lên.Theo hắn với khả năng của Trần Hạo Thiên, trước sau gì cũng điều tra ra hung thủ.Lúc này còn chưa thể tìm ra, là vì tu vi Hoa Phong quá thấp, nhưng qua mấy ngày, mọi chuyện sẽ khác.“ Hết cách”Hoa Phong bình thản nói.Hắn làm sao không suy đoán ra viễn cảnh như Liêu Phương vừa nói.Nhưng hắn chạy được sao? Trốn được sao? Người hắn đắc tội là Tiên Thiên cảnh, một siêu cấp cường giả.Trước mắt đối phương hắn vô pháp đào tẩu.
Trừ khi suốt đời ngây ngốc tại không gian truyền thừa.Nói là vậy, nhưng chưa đến vạn bất đắc dĩ, hắn không chọn con đường tồi tệ này.“ An Nam thành hiện tại long xà hỗn tạp, người đông như kiến đen.Bọn họ không thể nhất thời tra đến ngươi được, trước tiên đi đấu giá hội, sau đó ta nghĩ cách giúp ngươi.Coi như ta xui xẻo quen biết ngươi”Liêu Phương chậm rãi nói, kết câu đầy tâm trạng.Hoa Phong cũng không có gì ý kiến, khẽ gật đầu, nội tâm một phen cảm kích, hoạn nạn mới biết chân tình.Ngoài miệng tuy không nói, nhưng từ giờ phút này, với hắn Liêu Phương đã là một bằng hữu thật sự....An Nam thành một nơi nào đó.Nơi đây đang tụ hợp một đám người, nhân số không đến mười lăm.Tu vi cao thấp không đồng nhất, bọn họ được cầm đầu bởi một võ giả trung niên tu vi Sơn Hà cảnh.- Lão đại ngươi mau chóng nghĩ cách, không chúng ta chết chắc!Một võ giả tuổi không quá hai lăm, hướng võ giả Sơn Hà cảnh biểu tình cực độ lo lắng.- Câm miệng! Nghĩ cách gì đây chứ?- Cũng tại các ngươi đòi đi báo thù!- Lúc này thì hay rồi, tất cả