Cả một ngày đi khắp chợ hàng rởm, nhưng không kiếm được thứ gì vừa mắt, mãi đến gần tối, Hoa Phong mới thấy đồ vật khiến bản thân hứng thú.Hắn lúc này đang đứng trước một gian hàng bán tài liệu luyện khí.
Tay cầm một hòn đá hình tròn, thứ mà hắn cho là trứng hóa thạch.- Cái công tử đang cầm gọi là Thiên Tinh Thạch!- Thiên Tinh Thạch là tài liệu luyện khí cực phẩm! Hết sức trân quý!- Nhưng do thấy công tử anh khí bất phàm, ta chỉ lấy năm ngàn linh thạch hạ phẩm!Lão giả bán hàng nhìn Hoa Phong cười híp mắt, miệng không ngừng quảng bá.- Một ngàn linh thạch hạ phẩm giá chót!- Néu không ta không mua nữa!Hoa Phong mặt không đổi sắc trả giá, bớt một lần bốn thành.Hắn ôm tâm lý may mắn, chứ không ôm tâm lý phá sản.- Không được! Đây là Thiên Tinh Thạch hàng thật giá thật!- Một ngàn linh thạch không bán!Lão giả trực tiếp cự tuyệt, nhưng sâu trong con ngươi đang lóe tia giảo hoạt.- Vậy ta đi trước!Hoa Phong bộ dạng bất cần phất tay, ý định đi nơi khác.- Thôi được coi như sáng sớm mở hàng!- Một ngàn linh thạch hạ phẩm!- Thành giao!Trông thấy thái độ Hoa Phong bất cần, lão giả chủ tiệm vốn biểu tình cương quyết, liền trở nên cuống cuồng.
Lập tức đồng ý với cái giá đưa ra.Giá thành đã chốt hai bên giao dịch rất nhanh, Hoa Phong sau khi trả linh thạch liền mang cục đá rời đi.Lão giả sau khi lấy được tiền, liền âm thầm cười trộm.
Tùy tiện một hòn đá cuội nhặt bên bờ sông, cũng có người xem như bảo vật, đây đúng là ngu hết phần người khác.Thế nhưng có kẻ ngu như vậy,gian thương như lão mới có thể làm giàu.Hoa Phong đi ra khỏi chợ, trời liền bắt đầu tối, đem trứng hóa thạch ném vào nhẫn trữ vật hắn, hắn lập tức tìm nơi ần mình.Phía phủ thành chủ thông cáo đã ngừng điều tra, nhưng không vì thế mà hắn lơ là phòng bị.
Mọi sơ xuất đều có thể trả giá đắt.Tuy nhiên từ chập tối cho đến sáng ngày hôm sau, vẫn là không thấy cái gì động tĩnh, khiến hắn thập phần nghi hoặc.“ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”Hoa Phong nội tâm khó hiểu nghĩ thầm.Qua một đêm không có sóng gió, hắn đã có chút tin tưởng vụ án thật sự đã ngừng điều tra.Thế nhưng nghĩ nát óc hắn cũng là nghĩ không ra nguyên nhân sự tình.Trần Hạo Thiên tu vi Tiên Thiên cảnh đỉnh phong, chắc chắn không cho rằng hung thủ là đám gian thương, như vậy hung thủ mà bọn họ bắt được là ai.Hoa Phong vò đầu bứt tóc cũng không tài nào thấu đáo.“ khó quá bỏ qua”Suy không ra, nghĩ chẳng tới, Hoa Phong rất nhanh loại trừ tạp niệm, hôm nay là ngày đầu tiên đấu giá hội khai mở, cái cần làm lúc này là đi tìm Liêu Phương....An Nam thành phòng đấu giá.Sau khi Hoa Phong tìm gặp Liêu Phương, hai người lập tức đi đấu giá hội.Đấu giá hội được tổ chức trong một cái hội trường rộng vài chục dặm vuông, gọi là phòng đấu giá.Phòng đấu giá chia làm ba khu vực.
Hạ, trung, thượng.Ở khu vực hạ người đến đấu giá, được sắp xếp ngồi ở các hàng ghế lộ thiên dưới đất.Khu vực trung cũng là ghế lộ thiên, nhưng có cả bàn, được đặt ở trên cao, có thị nữ phục vụ.Khu vực thượng là các phòng kín, đây là khu dành cho đại nhân vật hoặc khách vip.Cả ba khu vực được xây thành vòng tròn, trung tâm vòng tròn là nơi bày vật phẩm đấu giá.Hoa Phong, Liêu Phương được xếp vào khu vực vip.Tuy không báo ra danh tính, nhưng với việc ký gửi đan dược, Liêu Phương được thương hội chủ trì đấu giá, liệt vào hàng khách quý.Đã là khách quý hiển nhiên hắn được đặc cách ngồi riêng một phòng, ngang hàng với các đại nhân vật.Gọi là phòng kín nhưng chỉ là che mắt người bên ngoài, không cho nhìn thấy bên trong, còn bên trong vẫn có thể thoải mái nhìn ra bên ngoài.- Không ngờ nhiều người như này!Quan sát phòng đấu giá một hồi, Hoa Phong khiếp sợ lẩm bẩm.Số người tham gia đấu giá phải lên tới hàng trăm vạn, một con số khủng bố.- Còn nhiều hơn nếu là phòng đấu giá cao cấp!Trông bộ dạng kinh ngạc của Hoa Phong, Liêu Phương liền nói.- Còn có đông hơn nữa?Hoa Phong nghi hoặc lên tiếng.Trong suy nghĩ của hắn, một trăm vạn người đã là con số không tưởng rồi, lại còn có thể đông hơn.Nói như vậy cái đấu giá hội như thế, phải có quy mô và sức hút khủng bố.- Phòng đấu giá ở An Nam thành chẳng qua chỉ là phòng đấu giá cấp thấp!- Vật phẩm