Hoa Phong bị lực phản chấn nện bay, miệng liên tục thổ huyết, nhưng rất nhanh liền muốn tiếp tục động thủ.
- Sai lầm thứ ba cũng là sai lầm lớn nhất ngươi phạm phải, đó là theo đuổi kiếm đạo!Hoa Phong miệng gằn từng chữ, nói xong liền đưa mắt về Tống Thiên Mệnh ở xa, bộ dạng cũng không kém phần chật vật.
- Ngươi cho rằng ta chỉ nhiêu đó thực lực!- Nếu như vậy thì ngươi nên trước tiên xám hối, nếu không không còn cơ hội!Tống Thiên Mệnh lau vết máu nơi khóe miệng, hai mắt nhìn chằm chằm Hoa Phong lời nói vô cùng âm lãnh.
Không thắng được đối phương, chuyện này là một đả kích cực lớn đối với hắn.
Vốn nghĩ xuất ra hai kiếm liền đem đối phương dễ dàng nghiền nát, nhưng không ngờ kết quả lại rơi vào thế cân bằng.
Với một người đầy kiêu ngạo như Tống Thiên Mệnh, việc không thể chiếm lợi thế trước kẻ mà bản thân cho là kiến hôi, là điều gì đó phi thường không thể chấp nhận.
Bất quá hai kiếm vừa rồi hắn chỉ mới xuất ra ba thành thực lực.
Nếu toàn lực xuất thủ hắn tin chắc sẽ đem đối phương nghiền nát thành tro.
- Nếu nói như vậy ta cũng muốn xem thử ngươi mạnh đến bực nào?Hoa Phong chiến ý trùng thiên, lời nói như lưỡi kiếm tuốt trần, bá đạo và sắc bén.
- Cái! gì???Tống Thiên Mệnh vốn đang định nói gì, sắc mặt liền một trận đại biến, biểu tình vô cùng kinh hãi!.
- Kiếm! thế!!!- Không ngờ là kiếm thế!!!Cao tầng các tông không hẹn mà hợp cùng lúc đứng bật dậy.
Tất cả lúc này đều không một ai tin vào mắt mình.
Một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch lĩnh hội kiếm thế, chuyện này là như nào chấn động.
Phải biết kiếm giả muốn đạt đến kiếm sư, phải cần mấy trăm năm tu luyện.
Muốn lĩnh hội kiếm thế cũng phải bằng ấy thời gian.
Tổng cộng kiếm giả muốn lĩnh hội kiếm thế phải mất cả ngàn năm.
Nhưng ở kia, một Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên, tuổi đời không quá đôi mươi lại phát đi ra kiếm thế.
Quá kinh thế hãi tục.
Cao tầng các tông đều là những lão quái vật sống mấy ngàn năm, bọn họ có thể dễ dàng nhận ra Hoa Phong phát ra kiếm thế.
Nhưng số khán giả còn lại vẫn như cũ tập trung quan sát trận chiến, không có biểu tình gì quá khích.
Bởi ở Hoa Phong bọn họ không cảm thấy có gì bất thường.
Kiếm thế của Hoa Phong rất yếu, lôi đài cách khán đài rất xa, cho nên không ai bị mảy may ảnh hưởng.
Người duy nhất bị ảnh hưởng chỉ có thể là Tống Thiên Mệnh.
- Ngươi dùng yêu thuật gì???Tống Thiên Mệnh cắn mạnh đầu lưỡi, cố gắng ổn định tinh thần, hướng Hoa Phong chất vấn.
Đối phương cho hắn cảm giác cả người đều là kiếm, kiếm chưa xuất nhưng có cảm tưởng không thể đón đỡ.
Hơn nữa trước đối phương hắn như thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé.
Cuối cùng điều mà hắn khiếp sợ nhất, đó chính là nếu hướng đối phương xuất kiếm là sự mạo phạm không thể tha thứ.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ và đột ngột, khiến đạo tâm của hắn nhất thời bị thất thủ, cũng may hắn kịp thời áp chế nếu không suýt chút bỏ kiếm đầu hàng.
Sự tình quỷ dị như vậy hắn chỉ có thể quy vào yêu thuật.
- Liên Hoa Trảm!Trả lời Tống Thiên Mệng là một đóa liên hoa mười tám màu.
Hoa Phong đã trực tiếp xuất kiếm.
Mười tám áo nghĩa, chân nguyên bị rút cạn, hai mươi bốn đạo kiếm ý còn có cả kiếm thế.
Tất cả đều được hắn gia trì lên một kiếm này, một kiếm cuối cùng, một kiếm định thắng bại.
Hắn thi triển một lần hai mươi bốn đạo kiếm ý, trong đó có hai loại kiếm ý vừa lĩnh hội khi ngộ ra Thời Không Quyết.
Thời Gian kiếm ý và Không Gian kiếm ý.
Thời gian ai có thể cản, không gian ai có thể diệt.
Liên Hoa có thể nói mang theo gần như toàn bộ thực lực của Hoa Phong lao đi với tốc độ và khí thế khủng bố.
- Lại tới nữa sao???Tống Thiên Mệnh tinh thần bị một trận khủng bố đến trầm trọng.
Cảm giác yêu dị vừa biến mất lại lần nữa đem hắn gắt gao áp chế.
- Phá cho ta!!!Tống Thiên Mệnh điên cuồng gào thét.
Một luồng khí thế khủng khiếp bất giác từ hắn phá thể mà ra, sự áp chế lập tức bị đẩy lùi.
- Ngươi nhất định phải! chết!!!- Diệt Tuyệt Thời Không!Tống Thiên Mệnh một thân nộ khí, hai mắt nổi đầy tơ máu, hướng Hoa Phong gằn từng chữ, sát khí thấu xương cũng hoàn toàn bạo phát.
Một đạo kiếm quang mang theo mười thành chiến lực cũng nhanh chóng huyễn hóa đi ra.
Kiếm quang vừa hiện, không gian lập tức như một đầm lầy, sau đó tối đen như mực.
Thời gian cũng phảng phất như dừng lại.
Trong phạm vi kiếm quang ảnh hưởng mọi thứ đều bị hủy diệt.
Thế nhưng có một thứ vẫn bình yên vô sự, đó chính là đóa liên hoa màu sắc rực rỡ.
Liên Hoa vẫn như hung thần lao đi với tốc đô ánh sáng.
Rất nhanhOanhLiên hoa cùng kiếm quang một chỗ va chạm, tại trung tâm một luồng sóng xung kích mạnh mẽ bạo phát.
Cả lôi đài lâm vào tình trạng tối đen không ánh sáng.
Do quan sát bằng hình chiếu nên toàn khán đài vẫn chưa thể xác định ai thắng ai bại.
Bóng đêm tán đi, lôi đài liền tươi sáng trở lại.
Hai thân ảnh cũng dần hiện ra trước mắt.
Hoa Phong đang ở tư thế nửa quỳ, một tay chống đất tay còn lại ôm ngực, xem tình hình bị thương rất nặng.
Đối diện hắn Tống Thiên Mệnh nằm im bất động, hơi thở yếu ớt, trên người cắm một thanh trường kiếm.
Vị trí trường kiếm không sai, không lệch vừa hay đúng ngay vị trí đan điền.
Kiếm phá đan điền, Tống Thiên Mệnh từ nay về sau chính thức trở thành phế vật!.
HôTất cả khán đài đồng thời hít ngụm khi lạnh.
Lê Hải Thiên không ngờ thật sự thắng Tống Thiên Mệnh.
Không chỉ thắng mà còn trực tiếp đem phế bỏ.
Thẳng tay phế bỏ một tuyệt thế thiên kiêu, đây là thủ đoạn tàn độc bực nào.
Phi thường bá đạo cùng không sợ chết.
OanhNgay khi khán giả còn chưa kịp chỉnh sửa tâm lý, một tiếng nổ rung động không gian đột nhiên vang lên.
- Mệnh! nhi!!!- Lê Hải Thiên ta nhất định khiến ngươi vạn kiếp không thể luân!