Kiếm Phá Thương Khung

Quá tài nên bệnh


trước sau

Đẩy lùi Hoa Phong, Tiểu Mai thần sắc hổ thẹn, lí nhí chào hỏi nữ nhân vừa tới. Nàng hung hăng là vậy, nhưng đứng trước vị Diêu sư tỷ này lại vô cùng ngoan ngoãn.

- Hừ! chỉ một mao đầu luyện khí tứ trọng, ngươi cũng không đối phó nổi, còn ra thể thống gì nữa, thật mất mặt.

Diêu sư tỷ hừ lạnh, ra vẻ trách mắng, nhưng trong nội tâm lại cực kỳ chấn động, vừa nãy khi hai người giao thủ, nàng cũng đứng từ xa quan sát, những gì xảy ra cho thấy tiểu tử trước mặt là tên biến thái.

- Ta!

- Ha ha! ta thấy Diêu Mạn Hoa ngươi ra tay cũng chưa chắc làm gì được.

Tiểu Mai đang định lên tiếng giải thích về sự khủng bố của Hoa Phong thì đã bị người chặn họng, lời nói đầy khiêu khích châm chọc.

- Trương Hồng! ngươi đừng ở đó châm chọc, có giỏi đánh với ta một trận.

Diêu Mạn Hoa vẻ mặt không cho là đúng đáp lại người vừa châm chọc nàng.

- Đánh thì đánh! ai sợ ai.

Trương Hồng cũng không chịu yếu thế chút nào.

-Được! chờ ta xử trí xong tiểu tử này sẽ đến lượt ngươi.

Diêu Mạn Hoa thần sắc lạnh nhạt, cao ngạo nói. Sau đó đưa ánh mắt quan sát Hoa Phong. Nàng muốn xem kỹ, tiểu tử ngoài gương mặt cũng xem như tuấn tú ra, tất cả còn lại đều rất bình thường, tại sao lại yêu nghiệt như vậy.

Trong lúc Diêu Mạn Hoa đang quan sát Hoa Phong, hắn cũng làm điều đó với nàng lẫn người được gọi là Trương Hồng kia.

Theo đánh giá sơ bộ của Hoa Phong, Diêu Mạn Hoa không tính là xinh đẹp, kém rất xa Tiểu Mai, nhưng bù lại trên người nàng phát ra khí chất lãnh diễm của kẻ bề trên, làm lu mờ tất cả vẻ đẹp của các nữ nhân xung quanh. Hoa Phong suy đoán nàng này chắc chắn đứng đầu một viện, bởi vì ngoài dáng vẻ cao cao tại thượng, tu vi của nàng là luyện khí đỉnh phong. Về phần người vừa lên tiếng châm chọc Diêu Mạn Hoa cũng là đối địch với nàng, Trương Hồng. Người này để râu quai nón nhìn không ra tuổi tác, lưng đeo đại đao, tu vi cũng là luyện khí đỉnh phong, đặc biệt hắn có cặp mắt nhỏ xíu dù không âm hiểm nhưng chắc chắn không phải người tốt, có lẽ hắn cùng cấp bậc với Diêu Mạn Hoa.

-Tiểu tử! quỳ xuống dập đầu tạ tội, sau đí cắt hết gân tay, gân chân, ngươi sẽ có một con đường sống.

Quan sát Hoa Phong một hồi, Diêu Mạn Hoa bất ngờ lên tiếng, lời phát ra tỏ vẻ từ trên cao nhìn xuống, tuyệt đối không được làm trái. Hoa Phong đang định phản bác thì có người lại xen ngang câu chuyện, lời của hắn vừa lên tới cổ đành ngậm ngùi nuốt trở lại.

- Hay cho một Diêu Mạn Hoa, ngươi nghĩ mình là tông chủ sao?

- Dám tự định đoạt sống chết đệ tử của tông môn, ngươi biết ngươi phạm tội gì không. Hay trong mắt ngươi nội quy tông môn đưa ra chỉ để làm kiểng.

La Thiên từ đám người đang xem trò bên ngoài chậm rãi bước ra, mỗi một lời của hắn phát ra làm cho sắc mặt Diêu Mạn Hoa lúc xanh lúc đỏ, hiển nhiên nàng cũng biết sợ. Tiểu Mai bên cạnh, từ nãy đến giờ khi Diêu Mạn Hoa tới luôn im lặng, nghe La Thiên nói thì cúi gằm mặt, không biết nàng đang nghĩ gì.

- La chấp sự ngài có nói quá hay không?

Diêu Mạn Hoa quay lại nhìn La Thiên hạ giọng nói, nàng không những kiêng kị nội quy của tông môn, mà còn đặc biệt kiêng kị vị La chấp sự này. Với tất cả đệ tử ngoại môn, La Thiên chỉ là một vị chấp sự bình thường, nói là chuyên xử lý các đệ tử phạm luật nhưng thực chất lại rất ít khi ra mặt, thời gian trôi qua càng dài họ liền xem hắn như những đệ tử khác, nhưng riêng mấy người đứng đầu một viện như Diêu Mạn Hoa, Trương Hồng, hay Triết Hàn bị Hoa Phong chém giết, đều biết rất rõ sự khủng bố của La Thiên, bởi vì bọn họ không thể nhìn ra tu vi của hắn, dù sắp bước vào Luyện Thể kỳ, nói tóm lại là sâu không lường được.

- Hừ! ta có nói quá hay không tự ngươi hiểu rõ.

- Giải tán hết đi, nếu không thì đừng trách.

La Thiên trầm mặt trả lời Diêu Mạn Hoa khẽ liếc Trương Hồng, rồi sau đó lên tiếng đuổi hết tất cả. Vốn hắn không định nhúng tay, nhưng Hoa Phong quả thật quá yêu nghiệt, đây tuyệt đối là siêu cấp thiên tài trong truyền thuyết. Nếu tông môn biết chuyện hắn trơ mắt nhìn một thiên tài như vậy bị phế, chắc chắn sẽ không tha cho hắn, quan trọng hơn giao hảo với một thiên tài luôn luôn là lựa chọn hàng đầu của bất kỳ ai, hắn biết trên người Hoa Phong có bí mật nhưng hắn không quan tâm lắm, đã là thiên tài ai không có bí mật, chính hắn cũng có.

Sỡ dĩ La Thiên sợ Hoa Phong bị phế là sự xuất hiện của Diêu Mạn Hoa cùng Trương Hồng, đùa gì chứ Hoa Phong vó thể đối chiến ngang tay với Tiểu Mai đã thập phần yêu nghiệt, cho nên trong suy nghĩ của vị La chấp sự này, nếu để hắn giao thủ cùng Diêu Mạn Hoa chắc chắn bị phế không nghi ngờ.

-Vậy ta đi trước! sư đệ nhớ bảo trọng.

Diêu Mạn Hoa vẻ mặt vẫn lạnh nhạt cáo từ La Thiên sau đó hướng Hoa Phong “ dặn dò” rồi dẫn phe phái của nàng rời đi, dù rất muốn phế bỏ Hoa Phong, nàng cũng hiểu hôm nay không phải lúc. Tiểu Mai nội tâm cực kỳ không cam lòng, cũng đàng uất ức rời đi, xong hôm nay chắc nàng sẽ trốn biệt tăm biệt tích một thời gian.

- Vậy ta cũng hết chuyện rồi! vị sư đệ này thật tốt.

Trương Hồng mắt híp lại nhìn Hoa Phong một cái, rồi quay người rời đi, theo sau hắn còn có đám ngươi Tần Vô Song, Thạch Hiểu Sanh bọn họ mỗi người có một tính toán riêng, bọn họ âm thầm cảm thấy may mắn bởi vừa rồi không nóng vội xuất thủ, nếu không thật mất mặt.

- Đa tạ La chấp sự thêm lần nữa giải vây.

Các
đệ tử đến xem náo nhiệt cũnh rời đi hết, chỉ còn lại hai người, Hoa Phong hướng La Thiên thi lễ, nội tâm vô cùng cảm kích.

- Ngươi không cần cảm kích, đó là việc ta phải làm.

- Nhưng quả thật, ngươi đã vượt quá sức tưởng tượng của ta.

La Thiên phất phất tay, coi như làm một chuyện vặt.

-Dù sao cũng nhờ La chấp sự giải vây, nếu không hậu quả..

- Coi như ta thiếu ngài một nhân tình, sau này tất trả.

Hoa Phong không kiêu ngạo không xiểm nịnh nói, với La Thiên là chuyện vặt nhưng với hắn là chuyện lớn. Nếu vừa rồi thật sự đánh một trận cùng Diêu Mạn Hoa có thể hắn không thắng nhưng chắc chắn không bại. Đấu với Tiểu Mai đã làm cho tấy cả khiếp sợ đến rụng cả hàm, còn nếu đấu tiếp Diêu Mạn Hoa vẫn bất phân thắng bại, lúc đó sẽ kinh thế đến độ nào, gần như chắc chắn gây chấn động tông môn, sẽ rước đến vô số phiền toái không đáng có, mặc dù hắn không sợ, nhưng ai lại đi thích phiền toái nhiều cơ chứ.

- Thôi được rồi, cái này ta nhận.

- Ngươi nhớ tránh trêu chọc đám yêu tinh đó, ta không phải lúc nào cũng ở đây, ngươi cũng khong rú rú suốt trong nhà.

Được tên yêu nghiệt như Hoa Phong thiếu một nhân tình, La Thiên cầu còn không được. Nội tâm mặc dù đang vui mừng, nhưng hắn cũng không quên cảnh báo Hoa Phong.

-Đa ta La chấp sự nhắc nhở.

- Chuyện hôm nay mong chấp sự không bẩm báo lên tông môn.

Hoa Phong cảm tạ La Thiên kế tiếp nhờ hắn giữ bí mật với tông môn, hắn không muốn nổi tiếng quá sớm.

- Tại sao? ngươi cho ta một lý do để ta không bẩm báo chuyện này.

La Thiên khó hiểu hỏi lại, phải biết thiên tài như Hoa Phong tông môn nếu biết chắc chắn toàn lực bồi dưỡng, hơn nữa Hoa Phong đâu phải thiên tài gọi cho có. Nếu sợ lộ bí mật gì đó càng khó hiểu hơn. Cao tầng tông môn ai ai không phải lão quái vật, không lý nào đi dòm ngó bí mật của mao đầu luyện khí kỳ, huống gì còn là đệ tử tông môn, đệ tử có giỏi tông môn mới không suy kiệt, nếu biết chuyện họ chỉ có cao hứng mà thôi tuyệt đối không có ý nghĩ gì khác.

- Trong vòng nữa tháng ta chắc chắn có mặt trong hàng ngũ tinh anh đệ tử.

Nghe La Thiên hỏi, Hoa Phong hít sâu một hơi nói.

-Cái gì?

Nhận được câu trả lời, La Thiên không những không cao hứng, đầu váng mắt hoa chấn thần sắc không thể tin chấn động hỏi lại.

- Trong vòng nữa tháng ta chắc chắn tấn thăng đệ tử tinh anh.

Hoa Phong sắc mặt bình tĩnh nói lại. Hắn không muốn tiết lộ quá sớm, nhưng cũng không muốn bị quấy rầy, vì trong khoảng thời gian sắp tới, trực giác cho hắn biết là vô cùng trọng yếu, nếu bỏ qua thì hậu quả cực kỳ tệ hại. Đến lúc hắn tấn thăng tinh anh đệ tử, chắc chắn sẽ gây chấn động nói sớm để trì hoãn một chút thời gian cũng không việc gì.

- Ngươi... ngươi! ngươi chắc chắn.

Hoa Phong bình tĩnh bao nhiêu, ngược lại La Thiên khiếp sơ bấy nhiêu, hắn nghĩ tiểu tử này não có vấn đề, nhưng nếu có vấn đề không thể nào yêu nghiệt như vậy.

- Chắc chắn.

Hoa Phong vẻ mặt nghiêm túc khẳng định.

-Được ta chờ.

La Thiên có chút không biết làm sao, tin Hoa Phong trong vòng mười lăm ngày từ Luyện Khí kỳ đột phá Luyện Mạch kỳ chẳng thà tin gà mái biết gáy còn dễ hơn. Đối với hắn chuyện như vậy quá hư cấu, hắn suy đoán Hoa Phong quá tài nên sinh ra ảo tưởng, hắn chỉ cười trừ cho qua, không để tâm lắm.

- Đa ta chấp sự.

Hoa Phong lần nữa cảm tạ La Thiên.

- Không còn chuyện gì, vậy ta đi trước.

- Đừng tu luyện quá mức dễ bị bệnh.

Trước khi rời đi La Thiên nói câu đầy thâm ý. Tiễn La Thiên rời đi Hoa Phong thở dài mộ hơi, loại bỏ hết tạp niệm tiếp tục luyện kiếm, nhưng khiến hắn thất vọng là Thanh Thiên thất thức chỉ có thể luyện đến thức thứ ba “ dạ nguyệt tinh thần” các thức về sau không tài tài nào luyện được, đòi hỏi cảnh giới cực cao mới có thể luyện tiếp.

Trời xế chiều Hoa Phong mới ngừng diễn luyện, hắn đã thấm mệt, trận chiến vừa rồi giúp ích rất lớn cho hắn. Hắn có thể làm tăng độ khó biến hóa của từng thức kiếm trên biên độ lớn, khiến địch nhân cực kỳ khó đón đỡ. Nếu đánh lại một lần nữa Tiểu Mai rất nhanh thất bại.

Thở ra một ngụm trọc khí, tắm rửa qua loa, mò chút lương khô để ăn, đệ tử ngoại môn có nhà ăn hẳn hoi, nhưng do Hoa Phong lười ra ngòai cho nên ăn lương khô rồi lăn ra ngủ.

Khi Hoa Phong mở mắt trời đã sáng rõ, hôm nay không luyện kiếm không trùng kích tu vi, bởi vì hôm nay hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện