Trạng thái của Linh thể không ổn định, chàng không thể đi ra khỏi Thiên Kiếm Tông.
Chuyện quan trọng nhất là, khi chàng đi ra khỏi sân, cũng không biết tại sao, trong nháy mắt dường như mất đi hết mọi can đảm, cuối cùng vẫn dùng thân thể của Tạ Vô Sương, dầm mưa ban đêm đi xuống núi đến chỗ tứ hợp viện sắp xếp cho Hoa Hướng Vãn.
Bên trong tứ hợp viện đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói ồn ào, chàng đi đến trước cửa phòng Hoa Hướng Vãn thì nhìn thấy nàng đang thử giá y.
Rất nhiều nữ tử vây quanh nàng, khen nàng xinh đẹp, chính bản thân nàng cũng đã đứng trước gương xoay mấy vòng, dường như rất vừa lòng.
Cả nhóm người nói chuyện vui đùa, rất lâu sau mới phát hiện ra chàng.
Linh Nam sửng sốt lên tiếng: “Tạ Đạo quân?”
Nghe thấy giọng của Linh Nam, mọi người cùng nhìn qua.
Nhìn thấy vị Đạo quân đứng trong màn mưa này, mọi người không hẹn mà cùng cảm nhận được một loại ngột ngạt khó hiểu, nhao nhao im lặng lại.
Hoa Hướng Vãn nhìn thấy “Tạ Vô Sương” cũng sững sờ, sau đó nàng kinh ngạc nói: “Ngươi...!sao ngươi lại ở đây?”
Với tính tình của Tạ Vô Sương, đã đến đây thì chắc chắn phải có chuyện gì đó.
Chẳng lẽ chuyện nàng xóa đi ký ức của y đã bị phát hiện?
Nhưng tu vi của nàng vốn dĩ cao hơn Tạ Vô Sương một bậc, lại là Pháp tu, nàng hạ chú xóa đi ký ức của Tạ Vô Sương, theo lý mà nói thì hẳn là sẽ không xảy ra sai sót gì đi.
Thế Tạ Vô Sương đến đây làm gì?
Hoa Hướng Vãn thấp thỏm, không dám tùy tiện hỏi.
Mà Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng chỉ im lặng nhìn Hoa Hướng Vãn đang mặc giá y.
Chàng nhớ đến dáng vẻ nàng mặc giá y năm đó khi gả cho chàng.
Khi đó nàng không có vẻ ngoài như bây giờ, nàng không diễm lệ như thế này, cũng không xinh đẹp thế này nhưng nàng có một đôi mắt vừa trong suốt vừa dịu dàng, bên trong đôi mắt ấy chứa đầy hình ảnh Tạ Trường Tịch năm hai mươi ba tuổi.
Hai người thành hôn ở bên ngoài, giá y của nàng là do nàng tự may từng đường kim mũi chỉ, không hề tinh xảo phức tạp như hôm nay thế này nhưng ngay khoảnh khắc chàng vén khăn voan lên lại vẫn cảm nhận được một cảm giác xinh đẹp làm người khác nghẹt thở.
Sự im lặng của Tạ Trường Tịch làm cho Hoa Hướng Vãn có chút lúng túng, nàng nhìn xung quanh một vòng, khẽ dặn dò: “Các người quay về phòng trước đi.”
Mọi người đều biết tình hình không đúng nên không nói gì, khẽ tản đi hết.
Đợi xung quanh không còn ai nữa hết thì Hoa Hướng Vãn mới nhìn về phía “Tạ Vô Sương”, vừa quan sát y, xác nhận tình hình của y, vừa do dự hỏi thăm: “Ngươi...!làm sao vậy? Có cần vào trong trước không? Bên ngoài đang mưa đó.”
“Nàng ấy không có ch3t.”
Tạ Trường Tịch bỗng nói, Hoa Hướng Vãn nghe không hiểu, nghi ngờ hỏi lại: “Ai không ch3t?”
“Người mà ta đợi đó.”
Tạ Trường Tịch nhìn nàng, giọng nói khàn khàn: “Ta đã đợi nàng ấy rất nhiều năm, ta cho rằng nàng ấy đã ch3t nhưng nàng ấy vẫn còn sống.”
Hoa Hướng Vãn nghe thấy, phản ứng kịp, người mà y nói hẳn là nữ tử làm cho y nhập ma từng nói đến trong giấc mơ đó.
Tuy có chút khó hiểu rằng tại sao lại đến tìm nàng vì loại chuyện này nhưng nghĩ đến tính tình khó ưa này của Tạ Vô Sương ắt hẳn không có bạn bè gì, hiện giờ dáng vẻ còn khá đáng thương nên nàng giàu lòng từ bi mà chỉ vào trong phòng: “Chẳng trách ngươi buồn, hay là ngươi vào trong trước, ta trò chuyện với ngươi?”
“Nàng ấy không đến tìm ta.” Y hoàn toàn không quan tâm lời của Hoa Hướng Vãn, chỉ nhìn chằm chằm nàng, dường như đang giải tỏa điều gì đó, “Mấy năm nay, nàng ấy sống không hề tốt chút nào, ta vẫn luôn chờ nàng ấy nhưng nàng ấy không hề đến tìm ta.”
Hoa Hướng Vãn đã nghe hiểu, thế này không phải gần giống với nàng sao?
“Cái đó,” Nàng mở lời khuyên đối phương, “một đoạn tình cảm, có bắt đầu thì sẽ có kết thúc, ngươi đừng quá cưỡng cầu.
Hơn nữa ngươi cũng chưa chắc thích nàng ấy nhiều lắm, có thể là bởi vì nàng ấy đã ch3t nên ngươi mới không cam lòng, hiện giờ biết được nàng vẫn còn sống, ngươi cứ bình tĩnh trước đã, nói không chừng vài ngày nữa sẽ phát hiện rằng ngươi có thể buông bỏ được chuyện này thì sao?”
“Tại sao không đến tìm?”
Tạ Trường Tịch nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ cả buổi trời mới hiểu được y đang hỏi nàng về thái độ của người nữ tử đó, nàng thử suy nghĩ thay y, phỏng đoán rằng: “Chuyện này ta cũng không nói được...!có thể nàng ấy nghĩ rằng ngươi không thích nàng ấy, tìm ngươi không có tác dụng gì, cũng có thể là do nàng ấy đã thích người khác, đã có một cuộc đời mới? Dù sao ta nghĩ là, nàng ấy không đến tìm ngươi thì chính là nàng ấy đã buông xuống được, thế thì ngươi cũng nên buông xuống thôi, như thế thì đều tốt cho tất cả mọi người.”
“Nhưng nàng ấy từng nói sẽ thích ta cả đời.”
Tạ Trường Tịch cố chấp lên tiếng.
Hoa Hướng Vãn bật cười: “Ai thời niên thiếu mà chưa nói mấy lời ngu ngốc kiểu này cơ chứ? Những lời này ngươi đừng để trong lòng quá, rất nhiều người chỉ nói chơi thôi, sau đó sẽ quên sạch.”
Lời này vừa nói ra, Hoa Hướng Vãn bỗng cảm thấy có chút tàn nhẫn quá, nàng nhìn vào nắm đấm lặng lẽ nắm chặt lại và run rẩy của đối phương, do dự một lúc, cẩn thận nói: “Cái đó, hay là ngươi đi tìm sư phụ ngươi xin chỉ bảo thử xem?”
“Xin người ấy chỉ bảo...” Giọng nói Tạ Trường Tịch rất khẽ, nghe ra thì hơi mơ hồ không rõ ràng, “làm gì chứ?”
“Người ấy đã sống hai trăm năm, cả đời dù sao cũng phải có mấy người thương nhưng vẫn có thể tu luyện Vấn Tâm Kiếm đến Đại Viên Mãn,” Hoa Hướng Vãn mỉm cười, “người ấy hẳn là biết được làm sao khống chế chính mình không thích một người nào đó nha.”
Nghe thấy lời này, Tạ Trường Tịch không nhịn được bật cười.
Nụ cười này làm cho Hoa Hướng Vãn chợt thấy chột dạ một cách khó hiểu, nàng khẽ hắng một tiếng: “Tóm lại, có nhiều lúc cả hai cùng buông tay, đường ai nấy đi cũng là một chuyện tốt.”
“Buông tay...” Y khẽ lẩm nhẩm, chầm chậm ngẩng đầu lên, dứt khoát nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn.
“Ngươi gạt ta.”
Một “Tạ Vô Sương” như thế này làm cho Hoa Hướng Vãn hơi sợ hãi, nàng chột dạ phủ nhận: “Sao ta lại gạt...”
“Ngươi từng đến Vân Lai.”
Hoa Hướng Vãn đột ngột ngẩng đầu lên, Tạ Trường Tịch nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng: “Những thứ bên trong bí cảnh Linh Hư là ký ức của ngươi, đó là trấn Phụng Hà ở Vân Lai.”
“Ngươi...”
Hoa Hướng Vãn có chút không nói nên lời, không ngờ rằng “Tạ Vô Sương” vậy mà không hề quên.
Y không quên, y đến hỏi mấy thứ này làm gì?!
“Tỏa Hồn Đăng là Chí Bảo của Hợp Hoan Cung, chỉ thuộc về một mình ngươi, mà năm đó, Vãn Vãn chính là sử dụng nó để phong ấn Vực Linh.”
Nghe thấy xưng hô “Vãn Vãn” này, Hoa Hướng Vãn chợt thót tim lên.
Nhưng đối phương không quan tâm, tốc độ nói cực kỳ nhanh, tiếp tục nói: “Huyễn Mộng Điệp là bí thuật của Hợp Hoan Cung, chỉ có ngươi biết, Tạ Trường Tịch học được từ chỗ của ngươi, dùng nó để đắm chìm vào ảo cảnh suốt hai trăm năm.”
“Ngươi từng dùng kiếm, năm đó Vãn Vãn cũng thế.”
“Ngươi nói ngươi từng thích một người, thích đến mức có thể mất đi tính mạng vì người ấy, người mà ngươi thích đó chính là...”
Tạ Trường Tịch chợt dừng lại, một lúc lâu sau mới nói: “Tạ Trường Tịch?”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, kinh ngạc nhìn đối phương, đợi sau khi tiếp thu hết hoàn toàn những lời mà đối phương nói thì nàng mới tỉnh táo lại, vẻ mặt dần bình tĩnh.
Tiếng mưa tí tách tí tách, Hoa Hướng Vãn nghĩ một lúc, bất lực nói: “Ngươi lại trực tiếp gọi tên sư phụ và trưởng bối của ngươi như thế sao?”
Tạ Trường Tịch nhìn chằm chằm nàng: “Có đúng không?”
Hoa Hướng Vãn biết chắc chắn Tạ Vô Sương đã lấy được chứng cớ rành rành rồi mới đến tìm nàng, không thể chối cãi nữa nên thản nhiên thừa nhận: “Đúng.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn cơn mưa trên bầu trời rơi xuống: “Người mà năm đó ta thích, đúng thật là sư phụ ngươi – Tạ Trường Tịch.
Hai trăm năm trước, ta từng đến Vân Lai, lấy tên giả là Vãn Vãn, dây dưa với huynh ấy, sư phụ ngươi không thích ta, ta nản lòng nên tự mình rời đi.
Hiện giờ đã qua hai trăm năm, ta và huynh ấy đã giải quyết xong hết mọi ân oán, ngươi không cần gây thêm chuyện nữa.”
Nếu người đến là y, không phải Tạ Trường Tịch, thế hẳn là y không có nói chuyện này với Tạ Trường Tịch.
Hoa Hướng Vãn dốc sức suy nghĩ xem nên nói như thế nào.
Tạ Trường Tịch nghe thấy lời này, chàng kiềm chế chính mình, không dám lên tiếng.
Chàng chầm chậm dời ánh mắt đến cánh tay Hoa Hướng Vãn, giọng nói khẽ run rẩy: “Trước đây ngươi sử dụng kiếm, kiếm thuật của ngươi rất tốt.”
“Ta đã từ bỏ.”
“Ngươi từng có tư chất vô song, mười tám tuổi đã là Hóa Thần Kỳ.”
“Đều là chuyện quá khứ.” Hoa Hướng Vãn khẽ cười, “Nói nhiều thì sẽ là trò cười.”
“Hoa Hướng Vãn,” Tạ Trường Tịch ngước mắt nhìn nàng, “Người ấy đã là người mạnh nhất trên đời, ngươi là thê tử kết tóc của người ấy, người ấy nợ ngươi một mạng.”
Nàng muốn dĩ có thể yêu cầu chàng mọi thứ.
Hoa Hướng Vãn nghe thấy lời này, không nhịn được khẽ cười.
“Huynh ấy nợ ta? Không, huynh ấy không nợ ta gì cả.”
Hoa Hướng Vãn nhìn về phía người thanh niên này, giải thích mọi chuyện năm đó: “Phong ấn Vực Linh vốn dĩ chính là yêu cầu mà sư môn giao cho ta, không liên quan đến huynh ấy, ta kết bạn với huynh ấy, huynh ấy cứu ta, ta trả lại cho huynh ấy, chưa từng nợ nhau.”
“Vãn Vãn vì người ấy mà ch3t.”
“Nàng ấy không phải, cho dù phải cũng hãy để cho nàng ấy ch3t ở quá khứ đi.”
Hoa Hướng Vãn im lặng nhìn chằm chằm “Tạ Vô Sương”, bình tĩnh làm cho người khác nguội lạnh trong lòng.
Nhìn vào ánh mắt cố chấp của người thanh niên, nàng nhấn mạnh: “Đừng làm phiền sư phụ ngươi, cũng đừng làm phiền ta.
Ngày mai ta sẽ quyết định đối tượng thành thân, ngày mốt ta sẽ thành thân với Thẩm Tu Văn, hai ngày nữa ta sẽ rời xa Vân Lai, huynh ấy và ta sẽ không còn chút liên hệ nào.
Ngươi nói với huynh ấy là muốn làm gì chứ?”
“Huynh ấy là Kiếm Chủ Vấn Tâm Kiếm, là người mạnh nhất Vân Lai, huynh ấy không thể nào theo ta về Tây Cảnh nhưng nếu như nói cho huynh ấy rằng thê tử kết tóc năm đó của huynh ấy muốn thành thân với người khác một lần nữa thì sẽ lúng túng đến mức nào? Chi bằng cứ coi như Vãn Vãn đã ch3t, vài năm nữa, huynh ấy đắc Đạo phi thăng, ta lại có mối lương duyên mới, không phải vẹn cả đôi đường hay sao?”
Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng chỉ nhìn nàng.
“Vô Sương,” Hoa Hướng Vãn thở dài một hơi, “bắt đầu từ năm đó khi ta giả ch3t thì duyên phận giữa ta và huynh ấy đã đứt.
Duyên số không thể cưỡng cầu, ta đã bắt đầu lại, huynh ấy mà xuất hiện nữa thì chỉ như là gây rối mà thôi.”
“Gây rối?”
Tạ Trường Tịch lẩm bẩm, chàng khó mà hiểu được, mờ mịt nhìn người trước mắt: “Nhưng rõ ràng...!là ngươi nói thích người ấy trước mà.”
“Xin lỗi.”
Hoa Hướng Vãn cúi đầu, lời vừa nói ra, nàng chợt có ảo giác sai lệnh một cách khó hiểu, cứ như chính mình năm đó đã đổi vị trí với Tạ Trường Tịch.
Lúc đó luôn do huynh ấy nói xin lỗi nhưng thật ra chỉ có người nói xin lỗi đó mới thật sự làm tổn thương người khác.
May mà người trước mắt này không phải Tạ Trường Tịch, nàng nói chuyện cũng có thể thả lỏng một chút.
Nàng bất lực nhìn “Tạ Vô Sương”, khẽ khuyên rằng: “Quả thật ta từng nói thích nhưng hiện giờ quả thật đã không còn thích nữa.”
Tạ Trường Tịch sững sờ ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Hoa Hướng Vãn, Hoa Hướng Vãn đối mặt với ánh mắt của y thì có chút lúng túng, suy nghĩ một chút rồi quay người đi vào trong.
Ngay khoảnh khắc nàng quay người đi, Tạ Trường Tịch bỗng tiến lên phía trước một bước nắm lấy nàng.
Tay của y rất lạnh, mang theo sự ẩm ướt của cơn mưa ban đêm.
Y run rẩy, nhìn chằm chằm nàng hỏi rằng: “Người ấy đã làm sai điều gì?”
Đã làm sai điều gì?
Nàng nói buông bỏ liền buông bỏ, nói không yêu liền không yêu.
Đã hứa sẽ thích chàng cả đời, trước khi ch3t vẫn còn đang vui mừng, may mà chàng không thích nàng nên không cần đau khổ vì cái ch3t của nàng.
Đến ch3t nàng vẫn đang suy nghĩ vì chàng, sao mà hai trăm năm...!
Mới hai trăm năm...!
Gặp lại lần nữa thì ngay cả nhận nhau cũng không chịu cơ chứ?
Hoa Hướng Vãn nghe thấy lời này, nhất thời cũng hơi hoảng hốt.
Nàng suy nghĩ một lúc lâu, cay đắng mỉm cười: “Huynh ấy không sai gì hết, nếu nhất định muốn nói giữa ta và huynh ấy đã sai điều gì thì có lẽ chỉ có,” Hoa Hướng Vãn dừng lại, sau đó chầm chậm nói, “năm đó khi ta thích huynh ấy, huynh ấy không thích ta.”
Tạ Trường Tịch đứng hình.
“Nhưng thật ra chuyện này cũng không phải sai,” Hoa Hướng Vãn rất nhanh điều chỉnh lại giọng nói, khá thoải mái, “Vấn Tâm Kiếm yêu cầu dùng cơ thể con người để nhìn thấu Thiên Đạo, trong lòng không có chấp niệm.
Năm đó huynh ấy chính là người kế thừa Vấn Tâm Kiếm, Tử Sinh Giới sắp xảy ra nguy hiểm, huynh ấy không thể nào từ bỏ chuyện tu Đạo để tu luyện lại vì ta được, càng không thể nào yêu ta sâu đậm, là do chính bản thân ta không làm rõ, ta cho rằng huynh ấy chỉ là một người đệ tử Thiên Kiếm Tông bình thường, kiên trì bám theo.”
“Nhưng cũng tốt, huynh ấy không thích ta,” Hoa Hướng Vãn mỉm cười, “Hiện giờ huynh ấy đạt được Vấn Tâm Kiếm Đại Viên Mãn, chắc hẳn cũng chỉ áy náy với ta thôi, ngươi là một đệ tử thì hẳn nên nhìn rõ mới đúng.”
“Không thích...!sao ngươi lại biết được rằng người ấy không thích chứ?”
Tạ Trường Tịch lẩm bẩm.
Hoa Hướng Vãn ngước mắt, chắc chắn nhìn chàng: “Nếu ngươi không tin thì có thể quay về hỏi huynh ấy.”
“Từ quá khứ đến tận bây giờ...!huynh ấy dám nói một câu thích nào với ta hay không?”
Tạ Trường Tịch không nói nên lời.
Chàng ngẩn ngơ nhìn nữ tử trước mắt, trong đầu hiện lên vô số lần trong quá khứ, mãi cho đến lần cuối cùng mà nàng cũng đang hỏi chàng rằng...!
“Tạ Trường Tịch, huynh thích ta không?”
Hoa Hướng Vãn thấy y đã bình tĩnh hơn nên gỡ tay y ra, khuyên y rằng: “Quay về đi, đây không phải là chuyện mà một tiểu bối như ngươi nên suy nghĩ, cứ coi như không hề biết chuyện gì là được.”
Nói xong, nàng xoay người đi vào trong.
Tạ Trường Tịch sững sờ nhìn nữ tử đang mặc giá y biến mất trước mắt chàng.
Một lúc lâu sau, cơn đau buốt do hồn phách không ổn định đem đến làm cho chàng hơi tỉnh táo lại, chàng dùng chút lý trí còn sót lại để khống chế chính mình quay người đi, sau khi sắp xếp xong cơ thể của Tạ Vô Sương mới chầm chậm quay về Tử Sinh Giới.
Côn Hư Tử đã sớm đợi ở Tử Sinh Giới đến mức sắp điên lên.
Nhìn thấy Tạ Trường Tịch bình an quay về, ông vội đi lên đón, khá kích đ0ng.
“Tên nhóc như con làm người ta sợ ch3t đi được, may mà đã quay về.” Nói xong, Côn Hư Tử giơ tay lên, bắt mạch cho chàng, “Linh khí ổn định, khá tốt khá tốt.”
Nói xong, Côn Hư Tử mới nhớ đến, ngẩng đầu lên nhìn chàng, do dự nói: “Kết quả mà con muốn, có được hay chưa?”
Tạ Trường Tịch không nói chuyện, chàng thu lại cánh tay từ chỗ Côn Hư Tử, chầm chậm đi về phía cơ thể đang ngồi bên sườn dốc.
Côn Hư Tử mờ mịt nhìn chàng, chàng đi về phía cơ thể bên sườn dốc sau đó ngồi xuống, hồn phách và cơ thể hòa làm một, sau đó nhìn bầu trời đầy tuyết, không nói một lời.
Côn Hư Tử gãi đầu, không rõ lắm: “Mấy người trẻ các con muốn làm gì chứ...”
“Vấn Tâm Kiếm yêu cầu dùng cơ thể con người để nhìn thấu Thiên Đạo, trong lòng không có chấp niệm.”
Tạ Trường Tịch quay lưng về phía Côn Hư Tử, lẩm bẩm nói: “Nàng nói, Tạ Trường Tịch đã luyện Vấn Tâm Kiếm đến Độ Kiếp Kỳ Đại Viên Mãn, đã gần với Thiên Đạo, không yêu không hận.”
“Ai?”
Côn Hư Tử hỏi lại theo bản năng, sau đó mới phản ứng kịp, hẳn là Hoa Hướng Vãn.
Nhất thời ông không dám nói thêm, chỉ nhìn Tạ Trường Tịch ngồi ở chỗ không xa.
Chàng đang nhìn hang đ0ng sâu thẳm đã hoàn toàn khô cạn phía trước vách núi, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ quan tâm việc của chính mình, nói những lời của riêng mình.
“Con vẫn luôn theo đuổi loại cảnh giới giống như thế.”
“Trường Tịch...”
Côn Hư Tử thấp thỏm đi đến sau lưng Tạ Trường Tịch, muốn nói chút gì đó nhưng lại không biết nên nói những gì.
“Ở Dị giới, con chém giết yêu tà, móc sạch hết lục phủ ngũ tạng của bọn chúng, vừa muốn đi tìm dấu vết của nàng, vừa không dám đi tìm.”
“Chuyện này...!chuyện này ta chưa từng nghe con nói đến.”
Côn Hư Tử lúng túng mỉm cười: “Đều đã qua hết rồi...”
“Mỗi ngày một viên Tuyệt Tình đan, sau đó tiến về phía trước, không biết con đường phía trước, không biết con đường quay về.”
Lời này vừa nói ra, Côn Hư Tử sững sờ.
Ông không ngờ là Tạ Trường Tịch lại luôn sử dụng Tuyệt Tình đan.
Người bình thường chỉ cần một viên thôi đã đủ để quên một người nhưng nó lại mỗi ngày dùng một viên.
Ông không nói nên lời, chỉ có thể im lặng lắng nghe, cùng Tạ Trường Tịch nhìn ngắm bông tuyết rơi xuống núi.
Nó đã nói rất nhiều, nói đến người thiếu nữ năm đó, nó nói không ngừng nghỉ.
Gặp nhau ở trấn Phụng Hà, từ đó kết bạn đi du ngoạn.
Bị người Tây Cảnh mai phục, ở trong hang đ0ng Song Tu và kết làm phu thê.
Mãi đến cuối cùng, giọng nói của chàng hơi mơ hồ không rõ ràng.
“Vô số lần con nằm mơ, mơ thấy nàng hỏi con có thích nàng hay không, câu hỏi này, nàng hỏi từ ban đầu đến tận lúc cuối cùng, con lại chỉ nói xin lỗi.”
“Khi nàng còn sống thì con không dám nói, bởi vì trong lòng con biết rằng con cần phải kế thừa Vấn Tâm Kiếm để canh giữ Tử Sinh Giới, tông môn đào tạo con không hề dễ dàng, nếu con từ bỏ Vấn Tâm Kiếm thì ai sẽ canh giữ Vấn Tâm Kiếm chứ?”
“Sau khi nàng ch3t thì con vẫn không dám nói, bởi vì nếu con nói lời tình cảm mà người đó đã không còn thì sao tình cảm ấy có thể chịu được loại đả kích này? Chỉ có thể tu luyện Thiên Đạo để đoạn tuyệt tình cảm trần tục.”
“Vấn Tâm Kiếm tại sao lại đến Đại Viên Mãn?” Tạ Trường Tịch cúi đầu, khẽ cúi người, mỉm cười mà cứ như khóc vậy, “Chỉ bởi vì nếu không luyện kiếm thì dùng cái gì để làm Đạo?”
Khi nàng còn sống, chàng không dám nói ra câu thích đó.
Bởi vì khi nàng đến, kết giới của Tử Sinh Giới sắp bị vỡ, chàng là người đệ tử duy nhất có thể kế thừa Vấn Tâm Kiếm lúc đó.
Nếu chàng chỉ thích một chút xíu xiu như thế, không vì đó mà làm ảnh hưởng chuyện truy tìm Thiên Đạo, phán xét công bằng mọi việc mọi chuyện, thế thì có lẽ chàng còn dám thừa nhận sự yêu thích này.
Nhưng khi lần đầu tiên chàng nhận ra được rằng, chàng muốn dẫn nàng quay về Tử Sinh Giới.
Chàng muốn đợi Tử Sinh Giới ổn định, người kế thừa tiếp theo đến thì chàng sẽ xuống núi.
Chàng muốn giống như một người đệ tử bình thường, muốn dẫn nàng đến Thiên Kiếm Tông, chào hỏi các vị Trưởng bối, đi theo nàng quay về quê nhà.
Khi đó chàng đã mơ hồ hiểu được rằng chàng không thể thừa nhận sự yêu thích này.
Một khi Đạo tâm bị phá vỡ, không còn kế thừa Vấn Tâm Kiếm được nữa, cả chàng và Thiên Kiếm Tông đều không thể chấp nhận được kết quả này.
Đợi sau này, cuối cùng chàng cũng có năng lực thì nàng lại đã ch3t, thế nên ngày này qua ngày nọ, ngay cả chuyện “thích” này cũng không dám thừa nhận.
Vấn Tâm Kiếm Đại Viên Mãn, không phải bởi vì gần với Thiên Đạo nên không có chấp niệm, mà bởi vì có quá nhiều chấp niệm cho nên ngay cả chuyện thừa nhận cũng không dám.
Bởi vì người lẽ ra nên cố chấp đó sớm đã không còn nữa.
“Trường...!Trường Tịch, chỗ này của ta vẫn còn Tuyệt Tình đan, con uống nó trước đã.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Trường Tịch nói nhiều như thế, Côn Hư Tử lắng nghe, cảm thấy trong lòng đau đớn nhưng không có cách nào, chỉ có thể bối rối móc ra đan được, đưa cho chàng thiếu niên phía trước.
Đan dược này Tạ Trường Tịch đã dùng suốt hai trăm năm nhưng mà lần này chàng lại không nhận lấy.
Côn Hư Tử thấy chàng không nhúc nhích nên ngước mắt nhìn chàng.
Chỉ thấy Tạ Trường Tịch khẽ ngẩng đầu, nhìn vào Vấn Tâm Kiếm đang phát ra ánh sáng màu vàng trên đỉnh đầu.
“Nhưng nàng vẫn còn sống, nàng lại hỏi con nữa.”
Tạ Trường Tịch khẽ nhắm mắt lại.
“Sư thúc,” Giọng nói Tạ Trường Tịch rất khẽ, cứ như một câu lẩm bẩm cuối cùng trước khi ngã xuống của người lữ khách bôn ba hàng nghìn dặm, “con đường tu luyện Vấn Tâm Kiếm, con đã cùng đường bí lối.”
Trong lúc nói chuyện, các hạt ánh sáng từ trên người Tạ Trường Tịch tản ra.
Côn Hư Tử sững sờ, lập tức nhận ra được Tạ Trường Tịch đang làm gì, kinh ngạc kêu lên: “Trường Tịch! Đừng!”
Nhưng mà Tạ Trường Tịch lại bình tĩnh nhắm mắt lại, vẫn để cho Đạo tâm vỡ vụn, tu vi hóa thành linh khí khắp bầu trời, một mạch tản đi khắp nơi.
Mái tóc xanh lập tức chuyển thành mái tóc trắng, cơ thể máu thịt phút chốc trở thành bộ xương khô.
Thời gian trì hoãn hai trăm năm dường như bỗng dùng hình thức trả thù để quay lại trên cơ thể người này, dường như tuổi thọ đã tận, con người đã đi vào ngõ cụt.
Côn Hư Tử vội vàng bày ra kết giới để ngăn cách đ0ng tĩnh với xung quanh, giơ tay chạm vào cơ thể Tạ Trường Tịch, dẫn dắt chàng giữ trạng thái vận chuyển gân mạch một cách bình thường.
“Trường Tịch! Đừng làm chuyện ngu ngốc! Con đã đi đến bước này rồi! Cũng chỉ thiếu một bước thôi đã có thể phi thăng, con còn có gì mà không nghĩ thoáng được cơ chứ?!”
Côn Hư Tử kích đ0ng nói.
Nhưng mà Tạ Trường Tịch đang nhắm mắt lại cảm nhận được một sự thoải mái từ xưa đến giờ chưa từng có được.
Chàng cảm thấy dường như chính mình đã quay về năm mười tám tuổi đó, đi trên con đường nhỏ nơi thôn quê, thiếu nữ áo trắng với dây cột tóc đỏ đang bịt mắt lại, từ phía sau đi đến, khẽ nắm lấy tay chàng.
Trên tay thiếu nữ mang theo vết chai do nhiều năm luyện kiếm, có chút lạnh buốt nhưng cực kỳ mềm mịn.
Cả người chàng chợt run lên, nghe thấy đối phương nũng nịu: “Tạ Đạo quân, ta không thấy đường, huynh kéo ta đi nha.”
Năm đó chàng giữ quy củ nên bỏ tay nàng ra, sau đó đưa kiếm của mình vào tay nàng.
Mà lần này, chàng lật tay lại, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.
Hai người đi trên con đường nhỏ nơi thôn quê, đi rất lâu, rất xa.
Sau đó lại quay về đêm hôm đó, hai người cùng nhau bị các cao thủ bao vây, có người muốn giết nàng, chàng đỡ một kiếm thay nàng, bị thương nặng.
Nàng cõng theo chàng chạy thục mạng trên đường, cuối cùng đến được một cái hang đ0ng, nàng canh chừng chàng, thấy chàng không ngừng chảy máu nên hoảng hốt lo sợ.
Chàng đã bị thương Kim Đan, không thể vận chuyển linh lực mà nàng sau một cuộc chiến lớn thì vốn dĩ cũng sức cùng lực kiệt.
Rồi ngay đêm mưa hôm đó, nàng dựa vào lồng nguc chàng, giọng nói rất khẽ: “Tạ Trường Tịch, chúng ta thành thân đi.”
Vô số lần nhớ đến, chàng đều sẽ né tránh lần Song Tu này.
Chàng luôn giả vờ rằng mình khi đó không biết gì hết.
Nhưng thật ra ở sâu trong lòng, chàng biết rõ rằng, lúc nàng hôn lên môi chàng, trong lòng chàng đã rung đ0ng và khát vọng.
Chàng chủ đ0ng ôm chặt lấy vòng eo thon của nàng, dây dưa cùng nàng.
Đó là một sự tốt đẹp buông thả nhất mà cả đời này chàng từng có được.
Bởi vì quá mức chìm đắm, cho nên không dám nhớ lại, hôm sau khi tỉnh dậy đã vội vã rời đi.
Đêm hôm đó, nàng hỏi hết lần này đến lần khác rằng Tạ Trường Tịch, huynh có thích ta hay không?
Chàng chưa từng cho đáp án.
Mà lần này, cuối cùng chàng cũng đưa tay ra.
Ôm lấy nàng, chiếm lấy nàng, hôn nàng, sau đó nói cho nàng đáp án mà từ đầu đến cuối chàng không dám thừa nhận đó...!
Ta thích nàng.
Vĩnh viễn hơn cả Chu Vũ thời sơ khai.
Lâu dài hơn cả những năm tháng mãi mãi.
Hoa Hướng Vãn.
Ngay khoảnh khắc cái tên này xuất hiện, tất cả mọi ký ức đều trở nên mơ hồ.
Trước mắt chàng hiện rõ ra một bóng người.
Cuối cùng đối phương cũng không còn là dáng vẻ của hai trăm năm trước, nàng đang mặc giá y, dung mạo cực kỳ xinh đẹp, mà sau lưng nàng là Hợp Hoan Cung ngập tràn máu tươi, cờ đứt kiếm gãy.
Ngay lúc đó, chàng bỗng dâng lên một khát vọng cực kỳ lớn, đưa tay về phía nàng.
Chàng nên ở đó.
Hai trăm năm trước, hiện giờ, tương lai.
Chàng đều nhất định phải ở bên cạnh nàng.
Chàng đã sai.
Chàng không nên để cho nàng một mình canh giữ trước Hợp Hoan Cung để rồi phải chia ly với người thân;
Không nên để cho nàng một mình trải qua hai trăm năm này, một mình canh giữ ngọn đèn.
Không nên để cho nàng hủy đi con đường tu Kiếm.
Không nên để cho nàng bị người khác bắt nạt.
Khát vọng cực kỳ lớn ngập tràn trong cơ thể chàng, sự cố chấp vẫn luôn đè nén cuồn cuộn dâng lên.
Ngay khoảnh khắc chấp niệm được xác định thì cơ thể chàng hoàn toàn mất đi sự sống.
Côn Hư Tử cảm thấy linh lực đang vận chuyển bỗng chợt dừng lại, ông sững người, ngơ ngác nhìn cơ thể đã trở thành dáng vẻ già cỗi khô cằn trước mắt, trong mắt ngập tràn nỗi niềm không thể tin được.
Nhưng mà sợ hãi chẳng được bao lâu thì chợt cảm thấy linh khí xung quanh tập trung lại, trên trời tụ đầy các áng mây và sấm chớp, sau đó chỉ nghe một tiếng sấm vang lên, linh khí giống như một con rồng ầm ầm đánh xuống cơ thể đã không còn sự sống đó!
Côn Hư Tử bỗng trừng to mắt, lượng linh khí dồi dào khiến ông đi đẩy ra xa.
Ông lăn lộn trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu tươi, sau lưng bỗng có người đỡ lấy ông, vội vàng nói: “Sao thế?”
Côn Hư Tử còn chưa kịp nói chuyện thì Bạch Anh Mai – Phong chủ Đệ Lục Phong bên cạnh đã kinh ngạc thốt lên: “Trường Tịch thế này là...!phá tâm chuyển đạo sao?!”
Mọi người kinh ngạc ngước mắt nhìn, sững sờ nhìn chàng thanh niên chìm trong ánh sáng ở cách đó không xa.
Phá tâm chuyển đạo, đây là chuyện suy đoán chỉ tồn tại trong sách cổ, chưa từng có người nào thật sự ghi chép về nó.
Tu sĩ tu Đạo, Đạo tâm chính là căn cơ của họ, cái gọi là