Hoa Hướng Vãn nghe lời này, cụp mi nhìn về phía trường kiếm trong tay.
Đây không phải là Vấn Tâm Kiếm, là thanh kiếm mà nàng tiện tay cho chàng.
Nàng không nói ra nổi là cảm nhận gì.
Không biết vì sao chỉ cảm thấy những lời Ngọc Sinh nói làm gợn sóng xao đ0ng trong lòng nàng thoáng chốc bình ổn lại.
Những lời này làm gợi lên hồi ức, trêu chọc đến nỗi đau, lại cũng giống như bị người ta dùng một đôi tay dịu dàng mơn tr0n, nhẹ nhàng mở ra, chảy về phía nọ.
Nàng cúi đầu nhìn kiếm của chàng.
Qua lúc lâu, nàng mới bình phục tâm tình.
Nàng cười ngẩng đầu: “Chàng không phải đến tìm ta.
Chàng đến tìm Vực Linh.
Tạ Đạo quân,” Hoa Hướng Vãn đẩy kiếm về trong tay chàng: “ngay cả ta là hạng người gì, chàng cũng không rõ ràng, nói cái này không có ý nghĩa gì.”
“Ta...”
“200 năm.” Hoa Hướng Vãn ngắt lời của chàng: “Hoa Hướng Vãn trong lòng chàng chỉ là chấp niệm trong quá khứ của chàng.
Cảm ơn chàng đã an ủi.” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Lòng ta khắc ghi.
Đi thôi, nhanh xuống núi.
Ôn Dung chẳng mấy sẽ tới tìm chúng ta.”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Nàng mới nói xong câu này, một khí tức đại năng từ phía trên đè xu0ng.
Tạ Trường Tịch kéo tay nàng qua, ôm nàng nhảy lên một cái.
Mặt đất bọn họ đứng ầm ầm sụp xuống.
Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một khuôn mặt lớn xuất hiện trên.
Mặt người này như bị tầng mây bảo bọc, điên cuồng gào thét ở phía trên: “Hoa Hướng Vãn, con ta đâu?!”
Nghe âm thanh này, Hoa Hướng Vãn phản ứng cực nhanh.
Hồn đăng của Ôn Thiếu Thanh vừa tắt, Ôn Dung chắc chắn biết ngay lập tức, sẽ tới tìm người.
Chẳng qua nàng không ngờ bà ta đến nhanh như vậy.
“Ôn Cung chủ?”
Hoa Hướng Vãn điều chỉnh tâm tình, ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ khiếp sợ.
Một lát sau, dường như nàng ý thức được người tới, vội la lên: “Ôn Cung chủ, ngươi đã đến rồi? Ngươi mau cứu Thiếu Thanh, vừa rồi hắn truyền âm cho ta, nói Minh Hoặc muốn giết hắn.
Sau đó thì biến mất!”
“Nói bậy!”
Ôn Dung ở chỗ cao chửi mắng.
Hoa Hướng Vãn vội móc ngọc phù truyền âm ra.
Nàng do dự nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch ở bên cạnh, sau đó trình lên trước, cắn răng nói: “Đây là vừa rồi Thiếu Thanh để lại cho ta, nội dung không thích hợp để chàng biết.
Xin Ôn Cung chủ hãy một mình nghe nội dung truyền âm.”
“Cầm đến đây!”
Ôn Dung vừa nói, trên bầu trời lập tức truyền đến một lực hút lớn, ngọc bài bay lên chỗ cao, xuyên qua tầng mây rồi biến mất.
Sau tầng mây, đó là trong điện Thanh Lạc Cung, Ôn Dung cầm ngọc bài, giơ tay lên lướt một cái lập tức nghe được Ôn Thiếu Thanh nói chuyện với Minh Hoặc.
“Mẫu thân đã điểm hồn đăng cho ta.
Nếu ngươi giết ta, mẫu thân ta nhất định sẽ giết ngươi.”
“Ta giết ngươi?” Tiếng cười của Minh Hoặc từ Truyền Âm Phù truyền đến: “Trong Thần Nữ Sơn, ngươi mơ ước thê tử của đại năng Độ Kiếp Kỳ.
Ngươi nói xem là ai giết ngươi? Vì sao ta phải giết ngươi? Ngươi cho là nước lầy thuộc về mình ngươi à.”
“A Vãn, cứu ta! Minh Hoặc muốn giết ta!”
Giọng Ôn Thiếu Thanh dừng lại, Ôn Dung nắm chặt ngọc bài truyền âm.
Bà ta đỏ mắt, cắn chặt răng không nói lời nào.
Minh Hoặc...!
Tên ti tiện Minh Hoặc này! Âm Dương Tông vẫn luôn nằm dưới sự cai quản của Thanh Lạc Cung, nhưng hắn ta lại là Tần Vân Y một tay đỡ lên.
Bà ta sớm biết lòng Minh Hoặc không ở Thanh Lạc Cung, nhưng nghĩ tới Ôn Thiếu Thanh và Tần Vân Y thành hôn sẽ thành một nhà nên không có nhiều hạn chế.
Không ngờ, hắn ta lại có loại lá gan này.
Hoa Hướng Vãn biết ngọc phù truyền âm này có lực đả kích Ôn Dung rất lớn, nàng giả vờ ra vẻ lo lắng, cùng đợi Ôn Dung, Lúc lâu sau, Ôn Dung mới một lần nữa lên tiếng: “Tại sao nó lại truyền âm với ngươi?”
“Ta cho hắn một lá Truyền Âm Phù.” Hoa Hướng Vãn chần chờ, nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch ở bên cạnh như là cố kỵ Tạ Trường Tịch, thận trọng nói: “Hắn bóp nát Truyền Âm Phù, ta biết ngay hắn đã xảy ra chuyện.
Ôn Cung chủ, hiện nay hắn thế nào?”
Nàng ngẩng đầu, trong giọng nói đầy vội vàng: “Ta tìm đã lâu mà không tìm được hắn.
Hiện tại Minh Hoặc cũng không thấy.
Hắn...”
“Nó đã ch3t!”
Ôn Dung kích đ0ng lên tiếng: “Hồn đăng đã tắt.
Nó đã ch3t trong nước lầy!”
Nghe nói vậy, trong nháy mắt Hoa Hướng Vãn mở to mắt, chân mềm nhũn tê liệt ngã xuống.
Tạ Trường Tịch nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy nàng.
Chàng không nhịn được liếc nàng thêm một cái.
Nước mắt nhanh chóng trào lên trong mắt Hoa Hướng Vãn, nàng run run lên tiếng: “Hắn...!Sao hắn lại...”
“Ngươi nói rõ đi!” Ôn Dung vươn tay từ trong tầng mây, chộp về phía Hoa Hướng Vãn, hùng hổ dọa người: “Rốt cuộc nó ch3t như thế nào? Ngươi...”
“Cút!”
Ôn Dung còn chưa tới gần, Tạ Trường Tịch đã quát lớn.
Kiếm ý từ trên người chàng tản ra, trong nháy mắt xếp thành kiếm trận ở phía trước, che ở giữa Hoa Hướng Vãn và bàn tay kia.
Chàng lạnh mắt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm khuôn mặt trên bầu trời: “Đừng đụng đến nàng.”
“Không...” Hoa Hướng Vãn dường như lúc này mới phát hiện Tạ Trường Tịch đang làm gì.
Nàng ôm cổ Tạ Trường Tịch, tựa như đang ngăn cản chàng, kích đ0ng nói: “Tạ Trường Tịch, không nên làm vậy với Ôn Cung chủ! Có gì cứ để ta! Đó là mẫu thân của Thiếu Thanh.
Đừng mà! Đừng tổn thương bà ấy!”
Tạ Trường Tịch bị Hoa Hướng Vãn cản lại, đ0ng tác cứng đờ.
Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Dung: “Ôn Cung chủ! Ngươi đi mau đi! Đừng lo cho ta!”
Dù trải qua nỗi đau mất con, lại căn bản không biết rõ tình trạng của Hoa Hướng Vãn, cả người Ôn Dung vẫn hơi khựng lại.
Tạ Trường Tịch lành lạnh nhìn nàng, Hoa Hướng Vãn liều ch3t ngăn Tạ Trường Tịch, liên tục lắc đầu hô to: “Ôn Cung chủ, đi mau!”
Ôn Dung chờ chốc lát, biết Tạ Trường Tịch không có khả năng để bà ta đơn độc hỏi Hoa Hướng Vãn, chỉ nói: “Tốt nhất ngươi nói cho rõ ràng!”
Nói xong, bà ta rút pháp thuật, biến mất giữa không trung.
Chờ quanh người yên tĩnh lại, Tạ Trường Tịch bình tĩnh quay đầu.
Chàng nhìn Hoa Hướng Vãn đang ôm chặt chàng nhắm mắt diễn trò thì mím môi.
“Ôn Cung chủ!!”
“Bà ta đi rồi.”
Tạ Trường Tịch không nhịn được nhắc nhở.
Hoa Hướng Vãn ngừng đ0ng tác một lát.
Nàng nâng đôi mắt ngấn lệ lên, nhìn bên cạnh một chút, xác nhận Ôn Dung đi rồi.
Nàng thở phào một cái, đứng lên, lau mặt: “Tới bất ngờ không kịp đề phòng.
Thật là làm ta sợ muốn ch3t.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, chàng bình tĩnh nhìn nàng.
Hoa Hướng Vãn phát hiện ánh mắt của chàng, ngẩng đầu: “Chàng nhìn cái gì?”
Tạ Trường Tịch chần chờ trong chốc lát mới đưa tay ra cẩn thận sờ lên mắt nàng.
Dưới ngón tay là hơi nước chân thật, chàng khẽ nhíu mày: “Là thật.”
“Đó là đương nhiên!” Hoa Hướng Vãn chê chàng không biết gì.
Nàng giấu kỹ huyết lệnh và Bích Hải Châu rồi xoay người đi ra ngoài: “Chàng nghĩ rằng 200 năm nay ta sống dựa vào đánh đánh giết giết à?”
Tạ Trường Tịch lặng yên không một tiếng đ0ng đi lên trước, cầm tay nàng, đổ linh lực vào thân thể nàng.
Hoa Hướng Vãn liếc chàng một cái, cười cười: “Trong tay không có kiếm thì phải dùng những biện pháp khác thôi.
Chàng sẽ không cảm thấy ta bỉ ổi chứ?”
Tạ Trường Tịch lắc đầu, sau đó suy nghĩ một chút, chỉ hỏi: “Tầm Tình đâu?”
Tầm Tình là kiếm bản mạng năm đó của nàng.
Hoa Hướng Vãn ngừng một lát, có chút kỳ quái: “Chàng hỏi cái này làm gì?”
“Vấn Tâm không tiện.”
Tạ Trường Tịch giải thích.
Dù sao Vấn Tâm Kiếm cũng là kiếm trấn Tử Sinh Giới, không thể tùy ý ra khỏi vỏ.
Hoa Hướng Vãn vừa nghe đã hiểu, năm đó chàng kết huyết khế với nàng.
Hôm nay tuy nàng không dùng được Tầm Tình, nhưng chàng vẫn được Tầm Tình công nhận.
Tầm Tình tương đương với một...!thanh kiếm bản mạng khác của chàng.
Điều này làm nàng có chút bất mãn lầm bầm: “Chàng chiếm hết hời.”
Tạ Trường Tịch không nói gì.
Hoa Hướng Vãn thở dài: “Được rồi.
Ta đặt nó ở một chỗ.
Chờ ngày khác tiện đường, ta đi lấy cho chàng.”
“Ừ.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi xuống dưới chân núi.
Chút tâm tình không rõ đã yên lặng biến mất không biết đi phương nào.
Hoa Hướng Vãn cố gắng không đề cập tới, Tạ Trường Tịch cũng im lặng không lên tiếng.
Hai người đi một lúc.
Đến dưới chân núi chỉ thấy dân chúng đều quỳ trên mặt đất than khóc lễ bái.
Bọn họ đều đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, quỳ trên mặt đất hướng về Thần Nữ Sơn lễ bái.
Hoa Hướng Vãn quay đầu lại nhìn thoáng qua, Thần Nữ Sơn gần như đã hoàn toàn sụp xuống.
Nàng không nhịn được lắc đầu: “Thần nữ không còn.
Đáng thương.”
“Còn có Đạo Tông.”
Tạ Trường Tịch nhắc nhở.
Trấn Vân Thịnh vốn là địa phương do Đạo Tông quản lý, có Thần Nữ Sơn che chở hay không, Đạo Tông cũng sẽ không mặc kệ bọn họ.
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng phải.”
Hai người từ trên núi xuống, tùy ý tìm một khách sạn.
Giữa lúc Tạ Trường Tịch đi trải giường chiếu, Hoa Hướng Vãn dựa vào chim phỉ thúy nói sơ qua tình hình hôm nay với Ngọc cô.
Ngọc cô trầm ngâm.
Sau một lúc lâu, bà ấy nhẹ giọng nói: “Hôm nay Minh Hoặc mất tích, ta sẽ thả tin huyết lệnh ở trong tay Minh Hoặc trước.
Minh Hoặc là Tông chủ Âm Dương Tông.
Hôm nay Ôn Dung nhất định sẽ đi Âm Dương Tông vấn tội.
Trong chốc lát Thanh Lạc Cung sợ là sẽ không yên bình.”
“Vâng.”
Hoa Hướng Vãn gõ mặt bàn: “Con tiếp tục tìm huyết lệnh trước, có việc gì thì gọi.”
“Được.
Vậy con và Trường Tịch cẩn thận.”
Ngọc cô dặn dò vài câu rồi rút thần thức từ trên người chim phỉ thúy về.
Chim phỉ thúy vỗ cánh bay đi.
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút, cúi đầu bắt đầu viết thư cho Ôn Dung, viết lại sơ qua việc trên Thần Nữ Sơn.
Đại ý là sau khi Vu lễ làm phản, nàng cứu Ôn Thiếu Thanh.
Ôn Thiếu Thanh hẹn nàng mưu hại Tạ Trường Tịch, đồng ý cho mình làm Ma Hậu.
Kết quả Tạ Trường Tịch không uống rượu của nàng, ngay sau đó truyền đến tin Ôn Thiếu Thanh cầu cứu.
Sau cùng nàng viết một ít như là mình tuyệt đối không tin tưởng Ôn Thiếu Thanh đã ch3t, nhất định phải tìm được hắn, biểu đạt sự si tình của mình.
Sau đó đưa qua cho Ôn Dung.
Chờ làm xong cái này, nàng quay đầu lại, đã thấy Tạ Trường Tịch trải xong giường, ngồi ở bên cạnh bàn pha trà.
Hoa Hướng Vãn nhìn cử đ0ng của chàng, mới ý thức được dường như đã lâu rồi chàng không đả tọa.
Nàng không khỏi có chút ngạc nhiên: “Sao chàng không đả tọa?”
“Lúc xuống lầu thấy có người pha trà,” Tạ Trường Tịch bình thản nói: “nên mượn một bộ lên.”
“Ý của ta là!” Hoa Hướng Vãn đứng lên, ngồi vào đối diện chàng: “Trước đây không phải chàng lúc nào cũng đả tọa tu hành à, sao gần đây càng ngày càng lười thế?”
“Ta đang tu hành.”
Tạ Trường Tịch giải thích, Hoa Hướng Vãn nhướn mày: “Tu cái gì? Tu pha trà?”
“Ừ.”
Tạ Trường Tịch nghiêm trang trả lời, làm cho Hoa Hướng Vãn tò mò: “Vấn Tâm Kiếm các ngươi sao lại tu kỳ quái thế?”
“Bởi vì, pháp tắc vốn hình thành từ sinh linh vạn vật.” Tạ Trường Tịch thong thả lên tiếng, trong phòng là tiếng nước róc rách: “Vào đời trải nghiệm tình người, mới có thể hiểu được quy luật vận hành của vạn sự vạn vật trên đời này.
Trước đây ta quá mức tự kiềm chế, không nhập thế lại nói xuất thế.
Nào có thể chân chính siêu thoát?”
“Vậy hôm nay chàng là vào đời?” Hoa Hướng Vãn chống cằm, gõ mặt bàn: “Sau đó sẽ xuất thế?”
Nói xong, nàng có chút kỳ quái: “Vậy năm đó, chàng còn không tính là vào đời à?”
Lời này vừa ra, Tạ Trường Tịch dừng đ0ng tác.
Kết cục vô cùng tàn nhẫn nhiều lần xuất hiện ở trong đầu, chàng nắm quai ấm.
Lúc lâu sau, chàng mới thấp giọng: “Ta, bị vây trong đời.”
“Cho nên tương lai cuối cùng chàng sẽ về Tử Sinh Giới à?”
Hoa Hướng Vãn thờ ơ hỏi.
Nước nóng trên bếp nhỏ sôi trào, Tạ Trường Tịch hơi cụp mi.
Hoa Hướng Vãn cho là chàng không trả lời, nhưng một lát sau, chợt nghe chàng lên tiếng: “Ta không trở về được.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt.
Nước sôi lục bục đẩy nắp ấm lên, Tạ Trường Tịch thong dong rót nước ngâm trà vào rồi đưa trà cho Hoa Hướng Vãn: “Nếm thử đi.”
Lúc này Hoa Hướng Vãn mới hoàn hồn, suy tư gật đầu.
Tạ Trường Tịch tự nếm thử một ngụm trà, nhắc nhở nàng: “Nàng không cầm Tầm Long Bàn.”
“Ừ!” Hoa Hướng Vãn nghĩ cái gì khác, thờ ơ nói: “Hắn đã ch3t.
Tầm Long Bàn ở trong tay người nào, người đó chính là hung thủ.”
“Cho nên nàng thiết kế giết Ôn Thiếu Thanh, cũng chỉ vì muốn báo thù?”
Nghe vậy, Hoa Hướng Vãn nhìn Tạ Trường Tịch.
Một lát sau, nàng cười rộ lên: “Chàng quản cả mấy chuyện linh tinh à?”
“Chuyện của nàng, không phải là linh tinh.”
Hoa Hướng Vãn nghe lời này của chàng, suy nghĩ một chút, hỏi lại: “Chàng nghĩ ta là vì cái gì?”
“Thanh Lạc Cung.”
Tạ Trường Tịch mở miệng, Hoa Hướng Vãn nhướn mày: “Ồ?”
“Nàng đã nói, ở Tây Cảnh một Cung quản ba Tông.
Thanh Lạc Cung quản Âm Dương Tông, Khôi Lỗi Tông, Đạo Tông.
Đạo Tông vẫn chỉ là chịu sự quản lý của Thanh Lạc Cung trên danh nghĩa, nhưng không có quan hệ quá lớn.
Hôm nay Minh Hoặc giết Ôn Thiếu Thanh, một khi Thanh Lạc Cung vấn tội Âm Dương Tông, đó là tự chặt một tay.
Vậy hiện nay trong tay Thanh Lạc Cung có thể chân chính quản lý duy nhất chỉ còn lại có Khôi Lỗi Tông.”
Hoa Hướng Vãn nghe Tạ Trường Tịch nói, cúi đầu uống trà: “Không sai! Hơn nữa, Ôn Thiếu Thanh ch3t ở trong tay Minh Hoặc, Minh Hoặc là người của Tần Vân Y.
Chàng nói Ôn Dung sẽ nổi lên ác tâm, ủng hộ một người có thể giết bà ta làm Ma Chủ à?”
“Vứt bỏ Minh Hoặc hoặc là vứt bỏ Ôn Dung.” Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Tần Vân Y, nhất định phải chọn một.”
“Nàng ta sẽ chọn thế nào?”
Tạ Trường Tịch nâng mi, Hoa Hướng Vãn cười cười: “Ta cũng không biết, chờ xem.
Dù sao hiện nay đều là chuyện của bọn họ.
Chúng ta chỉ cần cắm đầu tìm huyết lệnh Ma Chủ là được rồi.”
“Không có Tầm Long Bàn, làm sao tìm được?”
Tạ Trường Tịch hỏi.
Hoa Hướng Vãn nghe vậy cười rộ lên, có chút đắc ý móc huyết lệnh Ma Chủ ra.
Nàng quơ quơ huyết lệnh: “Chỉ cần lấy được một mảnh huyết lệnh Ma Chủ, vậy là dễ tìm rồi.”
“Ồ?”
“Dù sao huyết lệnh cũng là một cái hoàn chỉnh bị chia thành mảnh nhỏ, giữa các mảnh sẽ có cảm ứng.
Theo cảm ứng của mảnh trong tay chúng ta thì có thể tìm được.”
Nghe nói như vậy, Tạ Trường Tịch gật đầu.
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút, vội đồng ý cho chàng chỗ tốt: “Chờ chúng ta góp đủ huyết lệnh Ma Chủ, người cầm Vực Linh nhất định sẽ tới tìm chúng ta.
Chàng yên tâm.”
“Ừ.”
Tạ Trường Tịch trả lời.
Hai người ngồi ở trong phòng, lẳng lặng uống trà.
Qua cửa sổ, núi tuyết xa xa dưới ánh trăng cực kỳ sáng sủa.
Lúc này Hoa Hướng Vãn mới phát hiện, trong phòng rất ấm.
Núi tuyết ngoài phòng tựa như một bức họa, không mảy may ảnh hưởng đến trong gian phòng.
Nàng đã rất nhiều năm không có thời gian thanh thản như vậy, ngồi nhìn ngoài cửa sổ, không để ý đến Bích Hải Châu trong khăn tay trên bàn.
Tạ Trường Tịch nhìn thoáng Bích Hải Châu nàng cầm, cuối cùng nhẹ giọng hỏi: “Ta không biết nàng lại quen một giao nhân.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn cười cười: “Dù sao chúng ta cũng chỉ ở chung ba năm.
Chàng không biết là bình thường.”
“Nàng và hắn ta đã quen lâu rồi à?”
Tạ Trường Tịch như tùy ý hỏi, ánh mắt Hoa Hướng Vãn nhìn núi tuyết ở xa xa: “Lâu hơn chàng một chút.”
“Đến mức dường như đã rất nhớ rồi.”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện.
Nàng uống trà, giọng rất nhẹ.
“Cả đời đều không quên được.”
Tạ Trường Tịch dừng đ0ng tác, chàng chậm rãi ngẩng đầu.
Hoa Hướng Vãn thấy hơi mệt chút.
Nàng duỗi người, đứng dậy đi vào trong phòng: “Được rồi.
Ta ngủ trước đây.”
Nói xong, nàng vào phòng, nằm trên giường, giơ tay lên nhìn Bích Hải Châu trong tay.
Bích Hải Châu phản chiếu bóng dáng của nàng.
Nàng nhìn rất lâu mới treo Bích Hải Châu lên cổ, bỏ vào trong áo rồi nhắm mắt lại.
Dật Trần, ta giết Ôn Thiếu Thanh rồi.
Cuối cùng ta vẫn phải giết hắn.
Nàng từ từ nhắm mắt, mơ hồ thấy thuở thiếu thời Thẩm Dật Trần cùng ở sau lưng nàng, nhìn Ôn Thiếu Thanh ngồi dưới đất khóc thút thít.
Nàng nửa ngồi xổm xuống, đưa cho hắn một món đồ chơi làm bằng đường: “Đi nào, đừng khóc.
Cho ngươi ăn đồ chơi làm bằng đường.”
“Không, không được,” Ôn Thiếu Thanh ngẩng đầu, khóc đến không thở được: “Mẫu thân ta nói, nếu ta còn ăn đồ chơi làm bằng đường nữa, bà ấy sẽ phế chức Thiếu chủ của ta đi.”
“Phế thì đến Hợp Hoan Cung!” Hoa Hướng Vãn bỏ đồ chơi làm bằng đường vào trong tay hắn: “Hơn nữa ta không nói thì ai biết.
Dật Trần...” Nàng quay đầu nhìn về thiếu niên ở phía sau: “Huynh sẽ nói à?”
“Sao ta lại nói ra chứ?”
Nghe nói như thế, Ôn Thiếu Thanh chần chờ vươn tay cầm đồ chơi làm bằng đường.
Hắn cẩn thận ngẩng đầu: “A Vãn, nàng sẽ cho ta đồ chơi làm bằng đường mãi chứ?”
“Sẽ, sẽ, sẽ,” Hoa Hướng Vãn không nhịn được: “Ăn nhanh lên, ăn xong còn phải luyện pháp thuật đấy.”
Nàng mơ mơ màng màng, ngủ mất trong kí ức.
Tạ Trường Tịch ngồi một mình ở ngoài phòng.
Chàng cúi đầu uống hết trà mình tự pha, sau đó đi phòng tắm để tắm rửa, tắt đèn, lúc này mới trở lại bên giường.
Chàng không lập tức lên giường, chỉ lặng im ngồi vào bên cạnh nàng.
Một tay nàng nắm gì đó, chau mày.
Tạ Trường Tịch nhìn nàng nắm chặt Bích Hải Châu, giơ tay lên nhẹ nhàng mơn tr0n mái tóc dài của nàng.
“Nếu ngươi thành tâm thật lòng thích một người, ngươi đã đồng ý thích người đó cả đời.
Ngươi có thể quên à?”
“Đương nhiên có thể quên.”
Khi chàng còn là Tạ Vô Sương, nàng dễ dàng nói nàng đã quên Tạ Trường Tịch như vậy.
Nhưng hôm nay, nàng lại nói cho chàng biết, người cho nàng Bích Hải Châu này, cả đời nàng sẽ không quên.
Tại sao có thể cả đời không quên chứ?
Nàng có thể quên Tạ Trường Tịch, tại sao lại không quên được người khác?
Chàng phải làm thế nào mới có thể để nàng nhớ kỹ cả đời? Cả đời không quên, trong lòng chỉ có chàng, cả đời chỉ có mình chàng.
Trong lòng của nàng rốt cuộc có bao nhiêu người?
Ôn Thiếu Thanh, giao nhân này, còn có...!Coi như còn có một Tiết Tử Đan?
Có thể Thẩm Tu Văn, Tạ Vô Sương, Vân Thanh Hứa, đối với nàng mà nói cũng có một vị trí trong lòng nàng?
Vào đêm, chàng cảm giác bóng tối trong lòng mở ra vô hạn.
Chàng khắc chế bản thân, nhắm mắt lại.
Qua một lúc lâu, cuối cùng chàng không cách nào nhẫn nại nữa.
Chàng cúi đầu, che ở bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi: “Vãn Vãn, nàng muốn dùng Tầm Tình