Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn thoáng bình tĩnh một chút.
Sau đó nàng sực nhớ ra: “Ấn truy tung? Là cái trước kia chàng từng dùng với ta?”
“Ừm.” Tạ Trường Tịch trả lời: “Dưới tình huống bình thường, tu vi ở dưới ta hẳn không xóa được ấn này.”
“Thế mà trước đó...”
Hoa Hướng Vãn đang cười muốn trào phúng vài câu ấn truy tung kia của chàng bị Thẩm Tu Văn giả mạo phất tay là xóa, nhưng chưa kịp nói ra thì ngay sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng.
Tạ Trường Tịch nhìn nàng, khẳng định suy đoán của nàng: “Vì người xóa ấn truy tung cho nàng, tu vi không ở dưới ta.”
Lời này làm Hoa Hướng Vãn hít ngược một hơi khí lạnh.
Trên đời này người có tu vi ở trên Tạ Trường Tịch có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tây Cảnh trừ một Bích Huyết Thần Quân ra thì nàng không nghĩ ra nổi những người khác.
“Có phải chúng ta có thể trực tiếp khóa mục tiêu không?”
Nàng không nhịn được lẩm bẩm.
Tạ Trường Tịch lắc đầu: “Ta nói là tình huống bình thường, người có thể lấy được Vực Linh, có lẽ còn có rất nhiều thủ đoạn mà chúng ta không biết.
Hoặc là hắn ta giấu tu vi.”
“Người ở phía trên chàng, tu vi đã cao như vậy, còn muốn Vực Linh làm cái gì?”
Hoa Hướng Vãn suy tư, gật gật đầu, khẳng định: “Hắn ta chắc chắn là người Ma đạo tà môn.”
“Trước mắt, theo ta quan sát,” Tạ Trường Tịch rất nghiêm túc trả lời: “Tây Cảnh không có chính đạo.”
Lời này làm Hoa Hướng Vãn nghẹn nhưng không thể không thừa nhận, chàng nói rất có lý.
Nhưng nàng cứ có loại cảm giác quê nhà của mình bị mắng nên ho nhẹ một tiếng: “Ta cảm thấy Hợp Hoan Cung chúng ta rất chính trực.”
Tạ Trường Tịch liếc nàng một cái, không nói nhiều.
Chàng ngồi vào mép giường, vén tay áo lên, đặt hai ngón tay lên mạch ở cổ tay của nàng, giải thích: “Ta xem tình huống của nàng.”
Ngón tay của chàng rất lạnh, trong nháy mắt chạm vào da thịt nàng, nàng theo bản năng rụt tay lại.
Nàng không tự chủ được dừng ánh mắt trên ngón tay chàng.
Trong một chớp mắt vừa rồi, cảnh ở trong mộng lại hiện lên.
Trong quá khứ, nàng không tỉ mỉ để ý chàng.
Bây giờ nàng mới ý thức được, có lẽ mình vẫn vô thức chú ý đến Tạ Trường Tịch.
Nếu không sao có thể ảo tưởng bàn tay chàng đến chân thật tinh tế như thế.
Bây giờ nàng chỉ nhìn, đã có thể nhớ đến cảm xúc của ngón tay chàng trên mỗi phân da thịt mình.
Điều này làm cho nàng có chút chột dạ căng thẳng, đột nhiên cảm thấy người trước mặt này, mặt không thể nhìn, tay cũng không thể xem, cả người đều không thể nhìn thẳng.
Tạ Trường Tịch phát hiện thân thể nàng cứng đờ.
Chàng nhìn nàng, trong đôi mắt trong trẻo đều là sự bình thản, chỉ hỏi: “Làm sao vậy?”
“À, không có việc gì.”
Hoa Hướng Vãn thấy dáng vẻ chàng trong sáng như trăng, càng cảm thấy áy náy.
Nàng cảm thấy mình như một thư sinh theo đuổi tiểu thư mà không được, vì thế ban đêm ảo tưởng đối phương làm thế nào phóng đ4ng hèn mọn quyến rũ mình.
Trong lòng đầy áy náy.
Nàng ho nhẹ một tiếng, cố gắng để bản thân bình thường một chút, nhìn Tiểu Bạch chơi bóng ở bên cạnh, tìm đề tài bình thường: “Bây giờ ta không sao rồi chứ?”
“Ừm.” Tạ Trường Tịch gật đầu: “Tình hình đều đã ổn định.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Độc này của nàng...” Tạ Trường Tịch suy tư: “Rốt cuộc là ai hạ?”
Hồ Miên nói không phải nàng ấy, vậy tất nhiên chỉ có thể là độc trước đây.
Hơn nữa có thể bị huyết lệnh Ma Chủ kích phát, hẳn là có quan hệ gì đó với Ma Chủ.
Chàng không khỏi suy đoán: “Bích Huyết Thần Quân đã làm cái gì với nàng?”
“Ta...” Hoa Hướng Vãn bắt đầu đ0ng não.
Tạ Trường Tịch vừa thấy dáng vẻ nàng thì biết đáp án, gật đầu nói: “Không tiện nói thì không cần phải nói.
Đừng nói dối.”
“Ừm.”
Hai người lặng im.
Tạ Trường Tịch ngẫm nghĩ rồi nhẹ giọng nói: “Ngủ đi.”
Vừa nghe lời này, Hoa Hướng Vãn lập tức căng thẳng.
Nàng siết chặt chăn, nhìn Tạ Trường Tịch đứng dậy đi vào phòng tắm, không nhịn được mở miệng: “Cái đó...” Tạ Trường Tịch quay đầu lại, Hoa Hướng Vãn nuốt nuốt nước bọt: “Nếu không, chàng đi thuê một gian phòng khác?”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng, chỉ chờ nàng giải thích.
Hoa Hướng Vãn lại nói: “Nếu không có phòng thì chen chúc với Vân Thanh Hứa một đêm? Ta...”
Nàng nghĩ lý do, sau đó đột nhiên ý thức được, nàng cũng không nhất định phải có nghĩa vụ ngủ với chàng.
Vì thế nàng đột nhiên tỉnh lại, rất kiên định: “Đêm nay ta muốn ngủ một mình! Ta muốn ngủ giường lớn!”
Nói lời này ra ngoài, nàng còn có chút yếu đuối, sợ Tạ Trường Tịch tiếp tục truy vấn.
Nhưng Tạ Trường Tịch ngẫm nghĩ rồi chỉ nói: “Ta đả tọa là được.
Tách nàng ra, ta không yên tâm.”
Thấy chàng hợp tác như thế, Hoa Hướng Vãn thở phào một hơi.
Đả tọa mà thôi, chỉ cần đừng lên giường tối nay, coi như nàng tránh được một kiếp.
Nàng vội gật đầu, lập tức nằm xuống.
Để tránh lại nói chuyện xấu hổ, nàng nói: “Ta ngủ đây.
Chàng phải nhìn chằm chằm Hồ Miên vào, tuyệt đối đừng để tỷ ấy chạy mất.”
“Ừ.”
Tạ Trường Tịch đồng ý với nàng, sau đó đi vào phòng tắm.
Sau khi vào phòng, chàng giơ tay chỉ vào thùng nước tắm một cái, lấy một thùng nước đá.
Trong mộng làm được một nửa là tỉnh, cũng không phải một chuyện khiến người thấy vui vẻ gì.
Cũng may đêm nay Hoa Hướng Vãn chủ đ0ng đề nghị chia giường ngủ, nếu không chàng không rõ mình sẽ làm ra chuyện gì.
Chàng ngâm trong nước đá lúc lâu, rốt cuộc mới đứng dậy, khoác đạo bào, ngồi trở lại bàn, đốt huân hương yên giấc cho nàng rồi nhắm mắt đả tọa.
Nàng là người rất cảnh giác.
Thỉnh thoảng đi vào giấc mộng còn được, nếu thường xuyên đi vào, nàng nhất định sẽ phát hiện.
Hơn nữa...!
Nàng muốn có người ở bên, vừa hay chàng ở đó, nên mới làm nàng vui vẻ.
Nếu chỉ vì vui vẻ của bản thân, thủ đoạn đi vào giấc mộng đúng là bỉ ổi.
Tuy rằng dường như bây giờ chàng cũng không có tư cách, nói chuyện có bỉ ổi hay không.
Hai người chia giường ngủ một đêm.
Chờ hôm sau tỉnh lại, Hoa Hướng Vãn đã trấn định lại.
Một giấc mộng mà thôi, không cần phải lo sợ.
Dù sao nàng cũng là một cô gái hơn hai trăm tuổi đã trải qua sự đời, có mộng xuân không coi là chuyện lớn gì.
Nhưng thế mà lại mơ thấy Tạ Trường Tịch, điều đó chứng minh hiện tại Tạ Trường Tịch vẫn có chút ảnh hưởng với nàng.
Nàng nên khống chế khoảng cách của hai người một chút.
Lòng mang tâm tư này, chờ buổi sáng ngày hôm sau, Hoa Hướng Vãn luôn chú ý đến hành vi của mình, không tùy ý giống trước kia, cố gắng giữ khoảng cách với Tạ Trường Tịch.
Buổi sáng cùng nhau ăn cơm, Tạ Trường Tịch định lau miệng cho nàng.
Nàng lập tức cảnh giác, tự mình vội vàng lau.
Chờ hai người cùng nhau đi ra ngoài, thấy Tiết Tử Đan đứng ở cửa đóng tiểu đạo sĩ đến nghiện, Tạ Trường Tịch theo bản năng muốn nắm tay Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn lập tức đoạt lấy Tiểu Bạch đang được Tạ Trường Tịch ôm, hai tay ôm nó dưới nách, ra vẻ vui sướng nói: “Tiểu Bạch, rời giường thôi!”
Tiết Tử Đan xem phản ứng lúc kinh sợ lúc hét lên này của nàng, không khỏi quay đầu nhìn về phía Tạ Trường Tịch ở bên cạnh, rất muốn hỏi chàng đã làm cái gì.
Nhưng y nhớ kỹ thân phận hiện tại của mình, thấy Tạ Trường Tịch nhìn qua, y cung kính nói: “Tiền bối, Cô Tỉnh đâu?”
“Gọi Thiếu quân.”
Tạ Trường Tịch rất cố chấp với việc xưng hộ.
Tiết Tử Đan nghẹn.
Nghẹn lúc lâu, y mới nhịn hậm hực trong lòng xuống, gọi một tiếng: “Thiếu quân.”
“Ta thả nàng ấy ra rồi.” Tạ Trường Tịch nghe được xưng hô, cuối cùng cũng vừa lòng, nói lại một lần lời đã nói với Hoa Hướng Vãn.
Tiết Tử Đan ngẩn ra: “Thả rồi?”
“Ừ.” Tạ Trường Tịch nói xong, nhìn thoáng qua Hoa Hướng Vãn đang tự bò lên xe ngựa.
Chàng ngẫm nghĩ rồi quay đầu đối mặt với vẻ kinh ngạc của thiếu niên, khuyên nhủ: “Hiện nay chúng ta lại đi đuổi theo nàng ấy.
Không bằng ngươi về Đạo Tông trước, chờ ta tìm được Tố Quang Kính, sẽ tự đưa về cho các ngươi.”
“Vậy sao có thể được?”
Tiết Tử Đan vừa nghe, biết ngay Tạ Trường Tịch muốn hất y ra, vội dùng vẻ mặt chính khí cự tuyệt: “Tố Quang Kính là bảo vật của Đạo Tông, dù sao ta cũng phải làm chút chuyện.”
“Ngươi chỉ làm liên lụy.”
Tạ Trường Tịch không chút tình cảm.
“Ta sẽ cố gắng!”
Tiết Tử Đan ra vẻ hoàn toàn không nghe hiểu.
Tạ Trường Tịch nhìn chằm chằm y.
Trong một chớp mắt, Tiết Tử Đan cảm thấy mình như bị một con rắn lớn nhìn chằm chằm, đồng tử dựng đứng lạnh băng nhìn chằm chằm vào y, làm y cảm thấy khắp người phát lạnh.
“Ngươi nhất định phải quấn lấy nàng?”
Chàng dùng từ rất nặng, Tiết Tử Đan mờ mịt nhìn Tạ Trường Tịch.
Bên trong xe, Hoa Hướng Vãn đợi chốc lát, thấy người bên ngoài vẫn không lên xe ngựa thì cuốn màn xe lên: “Còn chưa lên à?”
Tạ Trường Tịch nghe vậy, cụp mi, xoay người đi về phía xe ngựa: “Vậy đi thôi.”
Hai người cùng nhau lên xe ngựa.
Tiết Tử Đan tận tâm tận lực sắm vai vãn bối lái xe.
Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch cùng ngồi ở trong xe ngựa.
Tạ Trường Tịch vừa tiến đến, đã ôm Tiểu Bạch từ trên người đi.
Hoa Hướng Vãn vốn muốn cản, nhưng nghĩ đến Tạ Trường Tịch cũng không thích nhiều thứ lắm.
Thích con hổ nhỏ...!Vậy cho chàng ôm đi.
Nàng ôm lòng từ bi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe ngựa đi qua thành, trên đường người đến người đi, đang nghị luận chuyện xảy ra gần đây.
“Nghe nói chưa? Ôn Thiếu chủ đã ch3t, hiện tại Ôn Cung chủ phát điên, ngày hôm qua còn đến Âm Dương Tông đòi người.”
“Đòi người?” Người qua đường nghi hoặc: “Ôn Thiếu chủ đã ch3t, liên quan gì đến Âm Dương Tông?”
“Ta nghe nói là Tông chủ Âm Dương Tông, Minh Hoặc, giết.
Hiện nay Thanh Lạc Cung truy nã Minh Hoặc khắp nơi.
Ôn Cung chủ đã thả lời ra, nếu ai có thể cung cấp manh mối, thưởng một vạn linh thạch thượng phẩm đấy!”
“Minh Hoặc kia cũng quá lớn gan đấy.
Một Tông chủ mà muốn tranh vị trí Ma Chủ à? Thí luyện Ma Chủ mới bắt đầu đã ch3t một Thiếu chủ, thế mà ta cho rằng người ch3t đầu