Nghe Hoa Hướng Vãn nói xong, Tạ Trường Tịch lắc đầu, nhắc nhở: "Do nàng làm quá lộ liễu đấy."
Hoa Hướng Vãn bất lực, thở dài: "Thật ra thì cũng không có gì."
Tạ Trường Tịch đưa mắt nhìn nàng thì thấy nàng cười ngượng: "Ta chỉ nhớ ra một chuyện, bốn ngày sau hình như là sinh nhật của huynh đúng chứ?"
Nghe đến đây, Tạ Trường Tịch ngây người, ngơ ngác một lúc mới ý thức được, bốn ngày sau đúng thật là sinh nhật của mình.
Chỉ là do chàng đã quên mất mà thôi.
Chàng đột nhiên không nói nên lời, Hoa Hướng Vãn chống cằm, nhìn chàng với ánh nhìn rất mực nghiêm túc: "Ta muốn về Hợp Hoan Cung để tổ chức cho huynh một buổi yến tiệc, chúc mừng đàng hoàng một phen."
Tạ Trường Tịch có chút nghi ngờ, sau đó nói: "Nàng vẫn còn nhớ, ta rất vui mừng nhưng vẫn phải tìm huyết lệnh trước..."
"Cái này không vội," Hoa Hướng Vãn mỉm cười, "dù sao thì bây giờ cũng bị thương rồi, chi bằng về Cung tịnh dưỡng đã.
Hơn nữa, tốt xấu gì huynh vẫn là Thiếu quân của ta, nếu như ngay cả sinh thần cũng không mừng, Thiên Kiếm Tông lại nghĩ ta lạnh nhạt huynh."
Tạ Trường Tịch không nói, chàng yên lặng nhìn nàng.
Thần sắc người trước mặt rất đỗi chân thành, chàng biết rõ bên trong chắc chắn vẫn có điều gì mờ ám nhưng nhìn vào đôi mắt này, chàng vô thức hy vọng lời nàng nói đều là thật.
"Có được không?"
Hoa Hướng Vãn hỏi tiếp, Tạ Trường Tịch cụp mi đáp: "Ừm."
"Vậy thì hôm nay xuất phát." Hoa Hướng Vãn lập tức đứng dậy, bước ra bên ngoài cửa, "Ta đi thăm Sư tỷ, hỏi tỷ ấy muốn đi đâu, huynh thu xếp đồ đạc trước đã."
Nói xong, Hoa Hướng Vãn bước ra khỏi phòng, nàng đi đến phòng của Hồ Miên, đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Hồ Miên đang cầm cây bút trong tay, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
"Sư tỷ."
Hoa Hướng Vãn lên tiếng, Hồ Miên ngẩn người một lúc rồi kịp phản ứng: "Ồ, A Vãn."
"Đang nghĩ gì đấy?"
Nói xong, nàng đóng cửa lại, lẳng lặng thiết lập kết giới, đi đến bên cạnh Hồ Miên.
Hồ Miên trông thấy hành đ0ng của nàng, lập tức hiểu ý của nàng, trực tiếp nói: "Nghĩ về chuyện của Vu Cổ Tông."
Hoa Hướng Vãn ngồi bên cạnh của Hồ Miên, Hồ Miên cúi đầu nhìn cây bút trong tay: "Vu Sinh mượn tay ta hại nhiều người như vậy, ta vừa nghĩ đến hắn vẫn còn sống yên ổn như thế là chỉ hận không thể lột da hắn ra."
"Vậy chi bằng để ta giúp tỷ làm một chuyện?"
Hoa Hướng Vãn mỉm cười, Hồ Miên ngước mắt nhìn thì thấy Hoa Hướng Vãn đưa ra một lá bùa cho mình: "Đây là Cầm âm mà Ôn Thiếu Thanh năm đó đưa cho ta, có thể giúp ta tránh được một kích chí mạng của kỳ Nguyên Anh."
Hồ Miên nhìn đ0ng tác của Hoa Hướng Vãn, khẽ chau mày: "Muội muốn làm gì?"
"Không phải là Sư tỷ có thể vẽ vật thành thật ư?" Hoa Hướng Vãn đưa mắt nhìn nàng ấy, "Vậy thì hãy vẽ một Ôn Thiếu Thanh đi ạ."
"Ôn Thiếu Thanh?"
"Thi thể của Ôn Thiếu Thanh đã bị Vu Cổ Tông đánh cắp, bị luyện thành thi, trên phố lớn, thi thể của Ôn Thiếu chủ làm hại người khác, chuyện này đến tai Ôn Cung chủ, Ôn Cung chủ vô cùng nóng lòng, dùng thuật tìm người ngày đêm tìm kiếm."
Hoa Hướng Vãn điềm tĩnh nói, dường như đang viết một câu chuyện: "Sư tỷ, người biết chuyện này không?"
Hồ Miên ngơ ngác nhìn Hoa Hướng Vãn, phải mất nửa ngày nàng ấy mới kịp phản ứng: "Thi thể của Ôn Thiếu Thanh đang ở chỗ muội ư?"
"Không có ở chỗ ta," Hoa Hướng Vãn uống một ngụm trà, "nhưng bốn ngày sau sẽ có."
Hồ Miên cố gắng tiêu hoá ẩn ý của câu nói này, phải mất một lúc nàng ấy mới ý thức được: "Ôn Thiếu Thanh là do muội giết ư? Nhưng ta nghe nói là Minh Hoặc..."
"Là Minh Hoặc ra tay." Hoa Hướng Vãn giải thích, "Nhưng do ta đứng sau thao túng.
Hắn muốn giết Tạ Trường Tịch, hủy thi diệt tích của Tạ Trường Tịch ở vùng nước lầy, ta bèn tính kế, để cho Minh Hoặc ra tay giết hắn trước, huỷ thi tại nước lầy, để nước lầy ăn mòn hết xương người cần một khắc, ta đã sắp xếp người đợi ở gần đó, đem hắn vớt lên phong ấn trong quan quách."
"Sau đó thì sao?"
Hồ Miên vẫn nghĩ không thông: "Muội muốn để cho Ôn Dung vì chuyện này mà gây rắc rối cho Vu Cổ Tông, để Ôn Dung ra tay ư?"
"Sao thế được chứ?"
Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn Hồ Miên: "Ta chỉ muốn để cho Ôn Dung qua đó, đem xương cốt của Thiếu Thanh về mà thôi."
Hồ Miên im lặng, nàng ấy ngơ ngác nhìn Hoa Hướng Vãn đang điềm tĩnh kể ra những chuyện này, rất lâu sau, mới khó tin mà hỏi: "A Vãn, mấy năm nay rốt cuộc là muội đã làm gì?"
"Chuyện này không quan trọng." Hoa Hướng Vãn uống một ngụm trà, điềm tĩnh nói, " Sư tỷ, tỷ chỉ việc tin ta, những việc mà ta làm đều vì Hợp Hoan Cung."
Hồ Miên trầm mặc không nên lời, một lúc sau, nàng ấy gật đầu: "Được, vậy khi làm xong những thứ này ta còn cần làm gì nữa?"
"Nếu như kịp thì bốn ngày sau, tỷ hãy đến Vu Cổ Tông."
Hoa Hướng Vãn đứng dậy: "Ta nghĩ, chắc là tỷ sẽ muốn đích thân tiễn Vu Sinh lên đường."
"Thế còn muội?"
Hồ Miên vội vã hỏi.
Hoa Hướng Vãn bước ra khỏi phòng: "Hôm nay ta sẽ trở về Hợp Hoan Cung với Tạ Trường Tịch, bốn ngày sau là sinh nhật của huynh ấy, ta sẽ đón sinh nhật cùng huynh ấy, lần này, " Hoa Hướng Vãn dừng lại trước cửa, quay đầu nhìn nàng ấy, "đừng chạy nữa."
Hồ Miên đưa mắt nhìn về Sư muội có phần hơi khác lạ của mình, rất lâu mới nghiêm túc đáp: "Được, ta không chạy nữa."
Hoa Hướng Vãn mỉm cười, không nói gì thêm.
Bàn bạc xong với Hồ Miên, Hoa Hướng Vãn đi về phòng thì thấy Tạ Trường Tịch đã gói xong hết đồ đạc.
Hoa Hướng Vãn tựa vào cánh cửa, nhìn chàng thu xếp đồ, cảm giác như đang quay về hai trăm năm trước.
Lúc ấy cả hai cùng nhau loại trừ Vực, con người nàng hơi lười, tính khí nóng nảy, những chuyện vụn vặt như thế này đều là do một tay Tạ Trường Tịch đảm nhiệm.
Nàng trầm tĩnh nhìn, Tạ Trường Tịch chậm rãi lau thanh kiếm rồi bỏ vào trong vỏ kiếm, ngẩng đầu lên đã thấy Hoa Hướng Vãn đang đứng ngoài cửa nhìn chàng, nàng cười nhẹ: "Ta và Sư tỷ đã bàn xong hết rồi, tỷ ấy vẫn còn việc khác, chúng ta đi trước đi."
"Vậy ta thì sao?"
Giọng nói của Tiết Tử Đan vang lên từ phía sau, Hoa Hướng Vãn quay đầu thấy một vị công tử mặc bộ y phục màu lam đang vỗ nhẹ chiếc quạt vào tay: "Dùng người ta xong thì muốn đá à?"
Hoa Hướng Vãn vẫn im lặng, Tạ Trường Tịch đã bước lên phía trước nắm lấy tay Hoa Hướng Vãn, Tiết Tử Đan nhướn nhướn mày, Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một lúc thì bật cười: "Ta phải về Hợp Hoan Cung chúc mừng sinh thần cho Tạ Trường Tịch, ngươi muốn đi cùng thật sao?"
Lời này khiến cho Tiết Tử Đan ngây người, Tạ Trường Tịch nghe Hoa Hướng Vãn nói xong, lập tức quay đầu nhìn sang nàng, Hoa Hướng Vãn thì nhìn đăm đăm Tiết Tử Đan, sắc mặt ý vị thâm sâu, qua một lúc sau, Tiết Tử Đan dường như lĩnh ngộ được gì đó, cười ngượng: "Hợp Hoan Cung ta không đi nữa, tốt xấu gì ta cũng là Thiếu chủ Dược Tông, nếu để cho người khác biết," Tiết Tử Đan mở chiếc quạt ra, che nửa mặt mình, "không tốt đâu."
"Vậy còn không mau cút đi?"
Hoa Hướng Vãn nhướng mày, Tiết Tử Đan "chậc" một tiếng, vội đi đến phòng của Hồ Miên: "Bỏ đi, bỏ đi, vẫn là tìm Hồ Miên nói chuyện thú vị hơn, Hồ Miên..."
"Cút!"
Vừa dứt câu, tách trà ném từ trong phòng Hồ Miên ra vỡ tan, phẫn nộ lên tiếng: "Tiết Tử Đan ngươi mà còn đi